“Cậu…” Từ Lệ Anh nghiến răng nghiến lợi, “Trong phòng này ngoài trừ cậu và tôi cũng chỉ có một đứa bé ba tuổi. Cậu chọc giận tôi mà không sợ mình và đứa bé trong bụng xảy ra chuyện gì ư!”
Chọc cho cô ta nóng lên, cô ta chuyện gì cũng đều có thể làm được!
Trần Ái Ân nhấp miệng cười: “Việc thiếu đạo đức như xuống tay với thai phụ này, tôi cũng tin là cậu có thể làm được. Nhưng tôi cũng biết, cậu không phải là người sẽ dại dột làm chuyện thiệt thân. Hại tôi, cũng đem mình kéo vào, loại chuyện này, cậu sao có thể làm chứ? Nơi này là quân khu, trong phòng chỉ có ba người chúng ta, nhưng chuyện cậu tới tìm tôi vẫn còn có những người khác biết. Tôi và đứa bé lỡ có xảy ra chuyện gì, cậu cũng chạy không thoát. Tôi sẽ không lấy mình và đứa bé ra đánh cuộc, tương tự, cậu cũng sẽ không lấy bản thân ra làm liều đâu nhỉ.”
Từ Lệ Anh là một người cực kỳ thực tế.
Cô ta chờ mong tình yêu lý tưởng, nhưng lại khuất phục trước hoàn cảnh thực tế.
Nếu không thì sao có thể vừa mới gả không thành cho Lâm Kiến Quốc, lại có thể nhanh như vậy chuyển mục tiêu, gả cho Tào doanh trưởng chứ?
Trước kia cô ta ỷ vào Hách chính ủy mới nói cho người khác, mình là đối tượng của Lâm Kiến Quốc. Nhưng trừ bỏ điểm này ra, những chuyện quá mức như gạo nấu thành cơm linh tinh gì đó, Từ Lệ Anh lại làm không được.
Loại chuyện này quá thiệt thòi cho phía nữ, cho dù có thành công hay không, đối tượng Từ Lệ Anh có thể gả cũng chỉ dư lại một mình Lâm Kiến Quốc thôi.
Lỡ như gả không thành, Từ Lệ Anh nào có thể giống như bây giờ, gả được cho một vị doanh trưởng khác , lúc ấy cô ta chỉ có thể tùy tùy tiện tiện tìm một người đàn ông nào đó để gả thôi.
Cho nên, những lúc như thế này, Từ Lệ Anh sẽ rất lý trí, không bao giờ chọn một con đường mạo hiểm như vậy đâu.
Nếu không phải đoán chắc điểm tính cách này của Từ Lệ Anh, cô cũng sẽ không dám cùng Từ Lệ Anh đơn độc gặp mặt như bây giờ.
Từ Lệ Anh tự giễu cười: “Nói như vậy, lúc trước hai ta làm bạn cũng không xem như vô ích nhỉ.”
Trần Ái Ân hiểu cô ta như vậy, thế mà cô ta lại chẳng hiểu chút gì về Trần Ái Ân cả: “Có người nói với tôi, cô thi đậu đại học, nhận được giấy báo trúng tuyển?”
“Đúng vậy, chờ sinh con, ở cữ xong xuôi thì trường học cũng vừa vặn khai giảng.”
Từ Lệ Anh đỏ mắt: “Trần Ái Ân ơi là Trần Ái Ân, mệnh của cô… Thật tốt!” Tốt đến mức khiến cho người ta đố kỵ, làm người ta nhịn không được muốn phá huỷ nó.
Trần Ái Ân thừa nhận: “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy mệnh của mình khá tốt.”
Hít một hơi, Từ Lệ Anh quyết đoán đứng lên: “Đừng đắc ý quá sớm, tôi chờ xem mệnh cô có thể tốt tới khi nào. Cô cho rằng chỉ có mình tôi coi trọng Lâm Kiến Quốc ư? Lâm Kiến Quốc là doanh trưởng trẻ tuổi nhất trong quân đội, tương lại đầy hứa hẹn, khả năng thăng tiến sau này cũng còn rất lớn. Mắt của nữ binh đoàn văn công lại không mù, cô thắng được tôi, nhưng cùng với những người đó so, cô thì tính là cái gì? Hôm nay tôi thua thảm thì thế nào? Tôi sẽ chờ để xem sau này cô còn thua thảm hại hơn cả tôi nữa!”
Trần Ái Ân vui vẻ: “Các cô ấy là nữ binh thì tôi chính là sinh viên nhóm đầu tiên sau khi nhà nước khôi phục kỳ thi đại học. Nói ra sợ cậu làm cậu buồn, nhưng hiện nay sinh viên bọn tôi không phải là con cưng của nhà nước hay sao? Nữ binh đoàn văn công có thể so với tôi ư? Các cô ấy coi trọng Kiến Quốc cũng thế thôi, phải để Kiến Quốc nhìn trúng các cô ấy kìa. Nếu Kiến Quốc thật sự coi trọng các cô ấy thì làm gì đến phiên tôi ngày hôm nay? Hơn nữa, tôi và Kiến Quốc đã là vợ chồng, cho dù có tới một thiên tiên đi chăng nữa thì tôi cũng là người duy nhất mà anh ấy yêu.”
Từ Lệ Anh: “Đừng khoe khoang với tôi, có phải hay không, tôi chờ xem!”
Cô ta không tin, một cô gái đến từ nông thôn như Trần Ái Ân lại có thể giữ được một người anh hùng như Lâm Kiến Quốc.
“Được thôi, cậu cứ từ từ mà chờ.”
---------------
Buổi tối, khi Lâm Kiến Quốc về đến nhà thì liền hỏi Trần Ái Ân chuyện này: “Sao em còn gặp Từ Lệ Anh?”
Trần Ái Ân gắp một đũa thức ăn vào chén Dương Dương. Thằng bé bĩu môi không vui, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Trần Ái Ân, cu cậu dù không tình nguyện nhưng vẫn chậm rãi ăn món mà cu cậu ghét nhất kia.
Trị xong chứng kén ăn của Dương Dương, Trần Ái Ân mới trả lời Lâm Kiến Quốc: “Cùng cô ấy lật mặt thôi. Chứ không, với tính tình của cô ấy, kiểu gì rồi cũng vẫn sẽ bịt tai trộm chuông, mỗi ngày lấy danh nghĩa bạn tốt tới đây tìm em bồi dưỡng cảm tình cho coi. Lúc ấy mới phiền.”
Hôm nay ba mặt một lời như vậy, ừm, có thể yên tĩnh được một thời gian dài rồi.
Biết Trần Ái Ân nghịch ngợm, Lâm Kiến Quốc vừa bất đắc dĩ lại sủng nịch mà bỏ thêm một câu: “Lần sau còn có chuyện như vậy thì phải chờ có mặt anh đã, chứ không anh không yên tâm.”
Bụng Ái Ân đã lớn như vậy rồi, cẩn thận chút vẫn hơn.
Trần Ái Ân lấy lòng mà kẹp một đũa thịt vào trong chén Lâm Kiến Quốc: “Không có lần sau đâu.”
“Mẹ ơi, Dương Dương cũng muốn ăn thịt cơ.” Dương Dương cầm chén đẩy đến trước mặt Trần Ái Ân, tâm tình không sao mà cân bằng được, “Mẹ ơi, mẹ thích cha chứ không thích Dương Dương ạ?”
Gắp cho nó món mà nó ghét nhưng lại gắp thịt thơm ngào ngạt cho ba, mẹ quá bất công!
Trần Ái Ân kêu oan: “Mẹ thích con mà, sao có thể không thích Dương Dương được chứ? Là Dương Dương không thích mẹ thì có, không cho mẹ đút cơm, một hai đòi phải tự mình ăn cơ, mẹ buồn lắm đấy.”
Củ cải nhỏ mới ba tuổi đầu như thằng bé lại một hai phải tự mình ăn cơm, Trần Ái Ân cảm thấy khó xử chết mất.