Chương 198
Dùng đũa ăn là chuyện nằm mơ rồi, khuyên lại khuyên đều không được nên Trần Ái Ân chỉ có thể để Lâm Kiến Quốc làm luôn một cái muỗng gỗ thích hợp cho Dương Dương dùng, rồi lại đeo cho thằng bé một cái yếm quanh cổ thì mới coi như vũ trang xong xuôi để Dương Dương tự ăn.
Dương Dương khua khoắn cái muỗng gỗ nhỏ của mình, tỏ vẻ: “Bởi vì Dương Dương lớn rồi, sắp làm anh hai rồi, nên phải tự mình ăn cơm ạ.”
Ba nó nói, nó là anh thì phải làm một tấm gương tốt cho em trai em gái noi theo, giống như các anh các chị ở nhà bà nội vậy. Nó ngoan như thế, sau này em trai em gái nhất định sẽ rất thích rất thích nó cho coi.
Đúng vậy, thích nó, thích nó nhất. Ba cũng phải xếp sau nó luôn.
Đối với những lời nói đó của Lâm Kiến Quốc, Dương Dương vẫn tin tưởng mà không hề có chút nghi ngờ, lập quyết tâm phải làm một người anh chuẩn mực.
Dương Dương mới ba tuổi đâu thể ngờ được là nó lại bị ông ba không biết xấu hổ của mình lừa gạt trắng trợn, với mong muốn Dương Dương có thể sớm nổ lực học hỏi để tự chăm sóc mình, không phải làm phiền mẹ nó phải bận lòng chăm sóc cho nó nữa.
Từ khi Trần Ái Ân và Dương Dương vào bộ đội sống cùng Lâm Kiến Quốc, lần đầu tiên anh nhìn thấy Trần Ái Ân đã lớn bụng còn không được ăn một ngụm cơm nóng mà phải vội vàng chăm lo cơm nước cho Dương Dương, Lâm Kiến Quốc đã có ý định này rồi.
Con trai anh cần phải dạy bảo lại thôi, mà còn phải tránh không để Ái Ân nhìn thấy mới được.
Trải qua mấy ngày bị Lâm Kiến Quốc tẩy não, à không đúng, là dạy dỗ chứ, trước mặt Trần Ái Ân, Dương Dương đã cực kỳ kiên định phải tự mình ăn cơm mới được, dù có thế nào cũng không chịu để Trần Ái Ân đút như trước kia.
Cũng vì thế mà xem như Trần Ái Ân đã có thể ăn được một ngụm cơm nóng đúng bữa rồi.
Lâm Kiến Quốc gắp đồ ăn vào chén cho Trần Ái Ân: “Dương Dương muốn tự ăn thì em cứ kệ nó đi. Dương Dương là con trai, càng sớm tự lập được thì càng tốt chứ sao.”
“Tốt cái gì mà tốt, xem thằng bé đem cơm ăn thành cái dạng gì kìa.”
Một chén cơm coi như ăn xong rồi, cũng không biết có mấy phần là vào được bụng Dương Dương.
Trên bàn, trên yếm đeo cổ của Dương Dương, thậm chí là ở cả trên mặt đều không có một chỗ nào là sạch sẽ cả.
“Không sao.” Lâm Kiến Quốc nhìn Dương Dương, tay chỉ chỉ vào nhưng hạt cơm Dương Dương làm rớt trên bàn, “Nhặt lên ăn đi con, không thể lãng phí lương thực, nếu không, con vẫn chưa được coi như là anh hai tốt đâu.”
Lời này với Dương Dương mà nói, chẳng khác nào giai cấp nông nô nghe được tin giải phóng cả.
Nhặt lên ăn nghĩa là nó không cần phải cầm muỗng mà có thể trực tiếp dùng tay bốc ăn rồi.
Thật đúng là đừng nói, chỉ bằng năm ngón tay nhỏ xíu mum mụp thịt, thế mà động tác nhặt mấy hạt cơm rơi rớt lên nhét vào miệng của Dương Dương lại không chậm chút nào, cực kỳ linh hoạt.
Coi như là đã được chứng nhận rồi, đây là một nhóc mập rất nhanh nhẹn.
Nhặt cơm ăn sạch sẽ, Dương Dương còn ngây thơ hồn nhiên mà ợ một cái: “Dương Dương ăn no rồi mẹ ơi.”
“…” Trần Ái Ân vẫn luôn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn này, “Muốn ăn thêm thịt không con?”
Dương Dương cười lộ hai cái răng cửa như hai hạt gạo kê, nói: “Muốn, muốn ăn thịt thịt.”
Lâm Kiến Quốc: “Em ăn cơm đi, để anh đút con ăn thịt là được rồi.” Lâm Kiến Quốc không kiên nhẫn đút cơm cho thằng bé, nhưng kiên nhẫn đút một đũa thịt thì vẫn có.
Dương Dương đang hớn hở vì mình có thể ăn thịt, nhưng khi nhìn thấy người đút thịt cho mình là Lâm Kiến Quốc thì cu cậu lại có chút do dự nho nhỏ trong ba giây.
“Không ăn hả?”
Lâm Kiến Quốc định thu đũa thịt về lại, Dương Dương không ăn thì anh ăn.
Dương Dương thấy vậy vội đến mức hai chân duỗi thẳng: “Ăn, thịt thịt là của Dương Dương, Dương Dương ăn cơ, ba không được ăn của con!”
Chờ một đũa thịt này thuận lợi mà vào cái miệng nhỏ của mình, cu cậu liền nhai say sưa, mặt đầy vẻ hưởng thụ, cứ như là thần tiên vậy. Nhìn bộ dạng cu cậu, Trần Ái Ân nhịn không được cảm thán: “Không hiểu sao đứa nhỏ này lại thích ăn thịt đến vậy.”
Mỗi lần nhìn Dương Dương ăn thịt, Trần Ái Ân luôn cảm thấy thịt mà cô và Dương Dương ăn không giống như là đều từ một bát, mà thứ cô ăn chỉ là “thịt giả”.
Dương Dương nuốt thịt xuống, tựa hồ vẫn còn một chút dư vị: “Thịt ăn ngon quá, cực kỳ cực kỳ ngon luôn. Chờ Dương Dương lớn lên rồi, cũng sẽ mua cho mẹ, cho em trai em gái thật nhiều thịt ăn. Nhiều như vậy, như vậy như vậy nè. Em trai em gái muốn ăn nhiều thì ăn nhiều, muốn ăn ít thì ăn ít!”
Lâm Kiến Quốc hùa theo: “Về sau thịt của em trai em gái con ăn đều dựa cả vào con đấy.”
Trần Ái Ân: “… Vậy người làm ba như anh thì để đâu?”
Lâm Kiến Quốc cười ha hả mà nhìn Trần Ái Ân: “Dương Dương ra thịt, anh lại ra gạo và đồ ăn khác, chỉ ăn mỗi thịt thì đứa bé không cao được đâu em.”
“Anh thật là!”
Trần Ái Ân cảm giác được là Lâm Kiến Quốc đang cố ý bồi dưỡng ý thức làm anh của Dương Dương , để thằng bé nảy sinh ra tình cảm thân thiết cũng như ý thức trách nhiệm với em trai em gái còn chưa ra đời của nó.
Buổi tối, lúc hai vợ chồng tâm sự, Trần Ái Ân nhịn không được nói: “Dương Dương mới ba tuổi, còn nhỏ như vậy, sao anh lại dạy thằng bé những chuyện đấy làm gì? Chờ Dương Dương lớn hơn chút nữa, thằng bé sẽ biết cách chăm sóc cho em trai em gái mình thôi.”
Lâm Kiến Quốc đem Dương Dương đang ngủ trong ngực Trần Ái Ân ôm khỏi giường lớn, để thằng bé nằm trên cái giường nhỏ mà anh cố ý làm cho Dương Dương, đắp chăn lại đàng hoàng cho cu cậu: “Nếu trước sau gì cũng sẽ hiểu, vậy hiểu sớm tốt hơn so với hiểu muộn chứ.”
“Hả?”