Lâm Kiến Quốc cởi giày và áo khoác, nằm phía bên ngoài giường, ôm Trần Ái Ân, để cô dựa vào trong ngực mình: “Em không hiểu, Dương Dương lớn lên bên cạnh em, vẫn luôn có thói quen một mình độc bá sự chú ý của em. Nếu không sớm đề cập đến mà dạy dỗ thằng bé thì Dương Dương rất dễ nuôi ra tính ích kỷ.”
“Vì sao lại nói như vậy?”
Lâm Kiến Quốc một tay đỡ lấy eo của Trần Ái Ân, một tay nhẹ nhàng đặt ở trên cái bụng lớn của cô, cảm nhận đứa bé sẽ ngẫu nhiên làm động tác chào hỏi ba nó: “Có mệt không?”
“Mệt.”
Eo mỗi ngày đều có cảm giác như muốn đứt rời.
“Anh giúp em xoa nhé.”
Sau khi hai vợ chồng về bên nhau, chỉ cần Lâm Kiến Quốc ở bên cô thì chăm sóc Trần Ái Ân là việc anh thường làm nhất. Ví dụ như những lúc lên giường ngủ, Lâm Kiến Quốc không phải giúp Trần Ái Ân xoa eo thì chính là xoa ấn cẳng chân cho Trần Ái Ân, tránh cho cô lại bị rút gân khó chịu.
Lâm Kiến Quốc săn sóc thường xuyên làm Trần Ái Ân gần như quên luôn sự hung mãnh của anh. Cứ mỗi lần nửa đêm tỉnh lại muốn đi tiểu, “hung khí” đằng đằng sát khí, hùng hổ chống lên người mình của Lâm Kiến Quốc lại như nói cho Trần Ái Ân biết rằng, Lâm Kiến Quốc vì cô mà vẫn luôn tự mình áp chế dục vọng.
Mọi người thường nói, thời điểm mang thai và cả sau khi sinh con thì phụ nữ sẽ biết chính mình đã gả cho người hay là cho súc sinh.
Đối mặt với Lâm Kiến Quốc như vậy, Trần Ái Ân biết, cô tuyệt đối là hạnh phúc: “Đừng nói sang chuyện khác, tiếp tục.”
Lâm Kiến Quốc ở ngoài miệng Trần Ái Ân hôn một cái, “thịt” không ăn được nhưng canh thịt vẫn có thể tranh thủ uống được mấy ngụm: “Lúc Nhị Bảo mới sinh, Đại Bảo cực kỳ ghét nó. Nếu không phải bị anh đụng phải, Nhị Bảo thiếu chút nữa đã bị Đại Bảo vứt vào trong núi rồi đấy.”
“…”
Trần Ái Ân cả kinh: “Thật hay giả? Em thấy tình cảm giữa Đại Bảo và Nhị Bảo tốt đến thế cơ mà. Đại Bảo lúc nào cũng dẫn theo Nhị Bảo đi chơi cũng chứ không chê nó phiền phức bao giờ.”
“Đại Bảo là đứa cháu đầu tiên của nhà anh. Cho dù quan hệ giữa mẹ và chị dâu có không tốt đi nữa thì mỗi ngày mẹ vẫn sẽ qua nhà anh cả giúp đỡ chăm sóc Đại Bảo. Tiểu Muội cũng rất thương Đại Bảo, có cái gì tốt đều giữ lại mang về cho thằng bé. Anh cả thì càng không cần phải nói. Nếu không phải Đại Bảo tính tình mê chạy ham chơi thì chị dâu còn hận không thể mỗi ngày đem thằng em ôm luôn trong ngực, không cho nó chạm chân xuống đất ấy chứ.”
Nghe Lâm Kiến Quốc nói như vậy, Trần Ái Ân hoàn toàn có thể tưởng tượng được là lúc ấy Lâm Đại Bảo được người nhà họ Lâm cưng chiều, yêu thương như thế nào.
Còn không phải là tiểu hoàng đế được nuông chiều lên tận trời trong truyền thuyết hay sao?
“Sau khi chị dâu mang thai Nhị Bảo thì không ôm Đại Bảo nữa, sợ Đại Bảo quẫy đạp lại đụng đến bụng của chị ấy. Trong nhà có cái gì ngon, chị dâu sẽ giữ lại cho mình một nửa, bởi vì chị ấy là một người ăn hai người bổ. Khi Nhị Bảo được sinh ra rồi, trong lúc chị dâu ở cữ lại càng là chỉ ôm Nhị Bảo thôi. Lúc ấy cũng không ai để ý dạy bảo Đại Bảo, cho nên Đại Bảo cực kỳ ghét Nhị Bảo. Đại Bảo nghe được mấy người già trong thôn nói, trong núi có lợn rừng và sói hoang ăn thịt người, cực kỳ nguy hiểm. Thế là Đại Bảo định đem Nhị Bảo ném vào trong núi, để về sau trong nhà chỉ còn lại một đứa nhỏ là nó thôi.”
Trần Ái Ân nghe mà run hết cả người, sợ tới mức nổi cả da gà: “Thực sự có chuyện này?”
Thế sao cô lại chưa bao giờ nghe mẹ và Tiểu Muội nhắc qua nhỉ?
Cho dù cô biết Đại Bảo là thằng bé chỉ nói chuyện bằng nắm đấm chứ không dùng đầu óc, nhưng cô thật đúng là không biết, Đại Bảo lại có một quá khứ “oanh liệt” như vậy.
Lâm Kiến Quốc dỗ dành Trần Ái Ân: “Chuyện này bị anh gặp được. Sau khi anh đem Nhị Bảo mang về, rồi lại khuyên nhủ Đại Bảo thì cũng không nói lại với người khác nữa.”
Đại Bảo hoàn toàn là bởi vì không hiểu chuyện, lại bị người lớn thờ ơ mới phạm vào loại sai lầm này. Đại Bảo còn nhỏ, nó hoàn toàn không biết những việc làm đó của mình sẽ tạo thành bi kịch như thế nào, sai lầm đó sẽ không có cách nào bù đắp được ra sao.
Việc này nếu để cho người khác biết, thanh danh Đại Bảo sẽ rất khó nghe, về sau cũng sẽ phải lớn lên dưới ánh nhìn chỉ trích của tất cả mọi người.
“Tựa như em nói, loại chuyện này chờ đứa bé lớn lên một chút, có đôi khi không cần dạy thì nó cũng sẽ tự mình hiểu được. Thế nhưng, anh hy vọng Dương Dương có thể sớm hiểu chuyện một chút, từ đầu đã yêu quý và chấp nhận em trai em gái của mình.”
Loại chuyện này rốt cuộc vẫn là rất dọa người.
Trần Ái Ân nhéo Lâm Kiến Quốc một phen: “Còn không bằng anh đừng kể chuyện này cho em nghe. Anh để em về sau biết phải đối mặt với Đại Bảo thế nào đây, em sẽ cảm thấy kỳ quái lắm. Mà lúc đó anh khuyên nhủ Đại Bảo thế nào vậy?”
Cái tuổi kia của Đại Bảo, Kiến Quốc cũng không có cách nào nói lý với nó rồi, bởi vì Đại Bảo nghe không hiểu.
“Rất đơn giản, Đại Bảo rất nghịch ngơm, thích chạy chơi khắp nơi. Chị dâu muốn ôm nó, nó còn cáu kỉnh không vui ấy chứ. Sau khi có Nhị Bảo, nó cũng chỉ không thích mình bị chị dâu xem nhẹ, làm lơ thôi, chứ không phải giận vì chị dâu không ôm nó đâu. Anh nói với nó, bây giờ có Nhị Bảo rồi, nó sẽ được “tự do”.”
Đàn ông hướng tới tự do là chẳng phân biệt tuổi đâu.
“…”