Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 200 - Chương 200.

Chương 200. - Chương 200. -

“Đại Bảo thích đánh nhau, anh cũng nói với nó, sau này nếu nó mà muốn đi đánh nhau, chờ Nhị Bảo lớn thêm chút nữa là nó có thể dẫn Nhị Bảo theo. Nhị Bảo sẽ giúp nó một tay, đánh lộn với người ta.”

Bên người nhiều thêm một “thằng đệ” giúp mình đánh nhau, Đại Bảo sao có thể cự tuyệt được.

“…”

“Anh còn nói với Đại Bảo, Nhị Bảo nhỏ như vậy, chỉ có thể uống sữa thôi. Không phải uống sữa, nó so với Nhị Bảo đã hạnh phúc hơn bao nhiêu rồi. Hơn nữa trong nhà mà có thịt thì Nhị Bảo vẫn chưa thể ăn, chỉ có nó là được ăn thôi. Cho nên so sánh ra thì Nhị Bảo đáng thương hơn nó nhiều lắm.”

Sự chấp nhất của đàn ông với thịt ấy à, bạn không thể lường được đâu.

Bị Lâm Kiến Quốc lừa gạt như vậy, Nhị Bảo lập tức từ một đứa em trai xấu xí đáng ghét biết thành “người thế mạng”, tuỳ tùng theo đuôi và đứa bé đáng thương.

Đàn ông đồng tình với kẻ yếu là chẳng phân biệt tuổi tác. Bởi vì gặp được một người yếu hơn mình, mới đột nhiên phát hiện ra bản thân mạnh mẽ, hạnh phúc biết bao nhiêu.

Trần Ái Ân: “… Vậy anh tính sau này cũng sẽ dạy dỗ Dương Dương như thế sao?”

Cô cũng không biết người mình muốn đồng tình là Đại Bảo hay Nhị Bảo nữa.

Lâm Kiến Quốc quay đầu, liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ ngủ đến đỏ bừng bừng của Dương Dương: “Chuyện cũng đã được năm, sáu năm rồi. Em cảm thấy anh là người sẽ dậm chân tại chỗ, không biết tổng kết kinh nghiệm để lần sau làm tốt hơn à?

Nói cách khác, thủ đoạn lừa gạt trẻ nhỏ của Lâm Kiến Quốc đã lên một tầm cao mới rồi.

Lâm Kiến Quốc đem ba hình tượng “người thế mạng”, tuỳ tùng theo đuôi và đứa bé đáng thương điểm tô thêm một chút cho đẹp, nhằm làm nổi bật lên hình tượng anh trai vĩ đại mang nắng ấm đến giữa mùa đông lạnh giá của Dương Dương, vậy là có thể dỗ được thằng bé rồi.

Có em trai em gái, để ba lo cho bọn chúng, vậy là mẹ có thể luôn ở bên cạnh nó rồi, ba cũng sẽ không rảnh dành mẹ với nó nữa.

Tham khảo điều một trong thủ đoạn lừa gạt Lâm Đại Bảo—— “kẻ thế mạng”.

Có em trai em gái rồi thì nó chính là anh lớn, lời nó nói, em trai em gái đều phải nghe theo hết.

Tham khảo điều hai trong thủ đoạn lừa gạt Lâm Đại Bảo—— tuỳ tùng theo đuôi.

Có em trai em gái, mẹ bắt ép nó ăn rau xanh như thế nào thì về sau chính nó cũng sẽ dạy lại em trai em gái như vậy. Lúc em trai em gái phải ăn rau xanh, nó đã lớn rồi, có thể ăn thịt rồi na.

Tham khảo điều ba trong thủ đoạn lừa gạt Lâm Đại Bảo —— đứa bé đáng thương.

Thế là xong.

Lúc trước Lâm Đại Bảo bị Lâm Kiến Quốc dỗ dành đến mức ngoan ngoãn thành thật dắt theo cái đuôi nhỏ Lâm Nhị Bảo chạy hết làng trên xóm dưới, chơi bời đánh lộn đều có nhau cơ mà. Hiện giờ người gặp phải Lâm Kiến Quốc Dương Dương, thằng bé dĩ nhiên cũng chạy không thoát, bị Lâm Kiến Quốc lừa ngọt luôn rồi.

Lừa xong cháu trai lại qua lừa cả con trai mình, nghĩ lại thì Lâm Kiến Quốc cũng coi như là “cao thủ dạy trẻ”.

Trần Ái Ân cười đến tức cả bụng: “Kiến Quốc, con em sinh rồi để anh dạy nhé, được không?”

Lực độ Lâm Kiến Quốc xoa eo cho Trần Ái Ân cực kỳ thích hợp, xoa đến lông mày đang nhăn tít của cô cũng đều buông lỏng ra: “Được thôi, về sau em lo sinh, anh lo dạy.”

Lúc đầu Trần Ái Ân còn chưa phản ứng kịp, một lúc sau mới hiểu được ý trong lời nói của Lâm Kiến Quốc: “Anh đây là chuẩn bị muốn sinh mấy đứa hả?”

Lâm Kiến Quốc: “Em không thích à?”

“Đâu có, con mình sao có thể không thích được.”

“Nếu thích thì lại sinh thêm mấy đứa, chúng ta có thể thuận theo tự nhiên. Ba mẹ anh có ba đứa con, anh cả chị dâu anh cũng có ba đứa. Chiếu theo đấy, sau khi em sinh xong đứa bé này, Dương Dương hẳn là còn sẽ có thêm hai đứa em nữa.”

Trần Ái Ân: “… Cái này cũng chưa chắc đâu.”

Lâm Kiến Quốc: “Sao lại không chắc? Về chuyện sinh con, nếu như em có tính toán, suy xét gì cũng có thể nói thẳng với anh mà. Anh ngốc lắm, em không nói ra thì anh không đoán được đâu.” Hách chính ủy đã nói rồi, vĩnh viễn đừng đi suy đoán suy nghĩ của phụ nữ, đoán nữa cũng không ra đâu.

Trần Ái Ân đảo mắt, thử hỏi: “Kiến Quốc, chúng ta đã có Dương Dương rồi, sinh xong đứa bé này em không định sinh nữa. Anh có đồng ý không?”

Dương Dương, còn cả đứa bé trong bụng cô nữa, nhà bọn họ đã có hai đứa con rồi, cho nên bọn trẻ chắc chắn không xuất hiện khả năng không có bạn chơi cùng như con một nhà người ta.

Nếu cô nhớ không lầm thì nhà nước sắp thay đổi chính sách, đề xướng ưu tiên vấn đề nuôi dạy tốt, mỗi nhà chỉ được sinh một đứa thôi.

Sau khi đứa bé này được sinh ra, có lẽ cũng vừa vặn chính là lúc chính sách này được ban hành. Lâm Kiến Quốc là quân nhân, anh càng không thể làm trái với chính sách quốc gia, sinh hai con được. Nếu mà sinh thêm đứa nữa thì chính là siêu sinh, phải bỏ quân tịch.

Lâm Kiến Quốc thật ra rất thích trẻ con. Ngẫm mà xem, Lâm Đại Bảo phạm phải sai lầm lớn như vậy, bị Lâm Kiến Quốc bắt được, vậy mà anh chẳng những không cáo trạng thằng bé, mà còn cố gắng dạy bảo tốt cho nó nữa.

Ngay cả cháu trai mà Lâm Kiến Quốc đã bảo bọc như vậy thì với con trai mình, dĩ nhiên anh càng yêu thương hơn rồi.

Cũng may những lời vừa rồi Lâm Kiến Quốc nói với Trần Ái Ân không chỉ là những lời chóp lưỡi đầu môi, chỉ nói để dỗ dành cô mà là thật sự tôn trọng Trần Ái Ân.

Nghĩ đến cảnh mình chỉ mới chăm sóc cô được mấy ngày ngắn ngủi, lại nghĩ đến sự vất vả của nhiều phụ nữ mang thai mà anh đã từng chứng kiến, Lâm Kiến Quốc thở dài một hơi: “Nếu em không muốn sinh nữa thì sinh xong đứa bé này, chúng ta không sinh nữa.”

“Thật ư?”

“Quân nhân không nói dối.” Lâm Kiến Quốc nhẹ giọng, khàn khàn từ tính, cực kỳ khiến người ta ngứa ngáy, “Mang nặng đẻ đau là em, dĩ nhiên anh muốn tôn trọng suy nghĩ của em rồi. Em muốn sinh, vậy anh liền không ngừng cố gắng, em không muốn sinh nữa, thế thì sau này chúng ta chú ý một chút là được.”

Bình Luận (0)
Comment