Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 201 - Chương 201.

Chương 201. - Chương 201. -

Đều nói con trẻ là món quà tốt nhất từ ông trời, Trần Ái Ân cũng rất thích “món quà” này, nhưng nhà mình sắp được hai món rồi, hẳn là đã đến lúc nên khống chế số lượng lại: “Lỡ như lần này em chỉ sinh được con gái, không phải con trai, về sau em không sinh nữa cũng được chứ?”

Lâm Kiến Quốc: “Đã sinh được con gái rồi thì còn sinh nữa làm gì?”

Không sinh được con gái, anh mới muốn Ái Ân đồng ý rồi hai người họ lại nỗ lực cho được một cô nhóc. Chứ có con gái, trong nhà một nam một nữ, vừa vặn ghép được thành chữ tốt (trong tiếng trung chữ hảo (tốt) được ghép từ hai chữ nam và chữ nữ), Lâm Kiến Quốc còn gì mà không vừa lòng nữa nào?

Lâm Kiến Quốc thế mà lại nghĩ thoáng được như vậy, không trọng nam khinh nữ, Trần Ái Ân cảm thấy quả nhiên mình thật sự không gả sai người. Cơ mà, Lâm Kiến Quốc không có tật xấu trọng nam khinh nữ, nhưng có thể có tật xấu trọng nữ khinh nam không đây?

“Thế lỡ mà em lại sinh cho Dương Dương một đứa em trai, em lại không muốn sinh đứa thứ hai thì anh có chịu không?”

Lâm Kiến Quốc tiếc nuối mà thở dài một hơi: “Hết thảy đều lấy suy nghĩ của em làm trọng, dù sao vẫn còn có Tiểu Hoa mà. Lâm Gia nhà chúng ta dương thịnh âm suy, cũng không còn cách nào. Anh nếu muốn thương con gái thì về sau còn thể quan tâm đến Tiểu Hoa nhiều hơn một chút vậy.”

Trần Ái Ân: “…”

Cô xem như đã tìm được nguyên nhân vì sao trong nguyên thư, Lâm Tiểu Hoa lại nuôi ra được cái thói quen muốn gì được nấy, Lâm Kiến Quốc có thể bị Lâm Tiểu Hoa liên luỵ đến thiếu chút nữa không ở nổi trong bộ đội rồi.

Trong sách, thời điểm Từ Lệ Anh gả cho Lâm Kiến Quốc muộn hơn so với khi cô gả cho Lâm Kiến Quốc. Cho nên, sau khi Lâm Kiến Quốc lên làm doanh trưởng, có vẻ anh đã xem Lâm Tiểu Hoa như con gái mình mà cưng chiều, yêu thương.

Đứa con gái mà mình yêu thương từ nhỏ đến lớn, Lâm Kiến Quốc có thể không đau lòng sao?

Ý nghĩa của Lâm Tiểu Hoa trong lòng Lâm Kiến Quốc nhất định là không thể thay thế được. Cho dù sau này Từ Lệ Anh có sinh cho Lâm Kiến Quốc một cặp sinh đôi nam nữ, thì cô con gái sinh sau kia cũng không thể thay thế được vị trí của Lâm Tiểu Hoa trong lòng anh.

Cho nên, Lâm Tiểu Hoa dù có hồ đồ, luôn phạm sai lầm thì Lâm Kiến Quốc vẫn không có cách nào bỏ mặt cô bé, vẫn muốn đem Lâm Tiểu Hoa kéo về lại đường ngay.

Lúc này, Trần Ái Ân coi như là đã rõ ràng rốt cuộc là Lâm Kiến Quốc thích có cô con gái rượu đến mức nào rồi.

Càng hiểu rõ sự tình, chuyện khiến Trần Ái Ân phải nhọc lòng lại càng nhiều hơn: “Lâm Kiến Quốc, em phải nói trước với anh một chuyện. Nếu em như mong muốn của anh, đồng ý sinh thêm một cô con gái thì sau này anh phải hứa với em, em có dạy dỗ con gái như thế nào anh cũng không được nhúng tay vào đâu đấy. Hơn nữa, con gái nếu làm sai thì nên phê bình vẫn phải phê bình, nên phạt nên đánh cũng không thể mềm lòng!”

Cô không hy vọng Lâm Tiểu Hoa đi vào con đường không có lối về như trong sách, lại càng không cho phép con gái mình bị nuông chiều thành cái dạng coi trời bằng vung.

“Những lời vừa nói không tính nữa, con là em sinh, về sau cũng do em quản, em dạy luôn. Hai chúng ta nếu bất đồng ý kiến, có mâu thuẫn thì sau lưng chúng ta có thể thương lượng. Nhưng ở trước mặt con nhỏ, anh vẫn phải đứng về phía em đấy.”

Lâm Kiến Quốc trừ bỏ biết cách hù trẻ con ra thì cũng chẳng làm được gì hết.

Dạy con ấy hả? Thôi bỏ đi.

Lâm Kiến Quốc không biết vì sao đột nhiên Trần Ái lại kích động như vậy: “Được, cho em quyết hết, con để em quản, đều nghe em. Mấy đứa nhỏ nghe lời em, anh cũng nghe lời em, được chưa nào? Đừng cử động mạnh như vậy, bụng có đau không em? Đừng quên em bây giờ là sắp sinh rồi đấy. Em xem lúc nào thì anh nên đưa em vào bệnh viện, để con sớm chuẩn bị một chút luôn.”

Vẻ mặt Trần Ái Ân đầy hồ nghi: “Không phải là anh coi em như Dương Dương với Đại Bảo để lừa dối cho qua đấy chứ?” Sao lại dễ nói chuyện như vậy?

Lâm Kiến Quốc không trọng nam khinh nữ, cũng không theo chủ nghĩa đàn ông cực đoan thì cô đã rất mừng rồi, cảm thấy mình gả cho một anh chồng thật tốt quá đi. Bây giờ đang nói về vấn đề giáo dục cô con gái tương lai mà Lâm Kiến Quốc thích nhất đấy, thế mà anh cũng không ý kiến luôn à?

Lâm Kiến Quốc dở khóc dở cười: “Sao có thể, ai lừa em làm gì, thế giờ có cần anh thề với chủ tịch luôn không?”

Trần Ái Ân vuốt bụng mình: “Lỡ như đây là một cô con gái, lại còn cực kỳ nghịch ngợm, không nghe lời, em muốn mắng con bé, muốn đánh con bé, anh cũng sẽ thật sự không ngăn cản, không đau lòng, chỉ nghe theo em ư?”

Tưởng là ông ba cưng chiều con gái cơ mà?

“Anh không phải là rất thích con gái, rất muốn có một cô con gái sao?” Muốn đến mức mà không có con đẻ thì đem cháu gái coi như con gái mà cưng chiều đến mức đấy.

Lỗ tai Lâm Kiến Quốc đỏ bừng lên, lông mày nhíu lại, đè thấp giọng, nói: “Đã hơn nửa đêm rồi, đừng quậy nữa, nhanh ngủ đi em. Con gái là do em sinh cho anh, anh thích, anh thương thì có gì sai nào?”

Trần Ái Ân bị Lâm Kiến Quốc ôm lấy, đắp chăn đàng hoàng nằm trên giường bắt ngủ sớm. Tuy rằng nằm trong ổ chăn được cái lò sưởi bự Lâm Kiến Quốc cuồn cuộn không ngừng toả hơi ấm nhưng trong lòng Trần Ái Ân lại quá nhiều lo nghĩ, thế nào cũng ngủ không được.

Bình Luận (0)
Comment