Vì thế, cô liền ở trong ngực Lâm Kiến Quốc nhích tới nhích lui, nhích đến mức Lâm Kiến Quốc phát “hỏa” luôn rồi. Anh tránh đi cái bụng to của Trần Ái Ân, dùng tay chân kẹp cô lại: “Đừng có chọc anh, ngoan một chút.”
“Em…”
Cuối cùng, cảm giác được nhiệt độ cơ thể Lâm Kiến Quốc lại tăng lên không ít, Trần Ái Ân mới chợt nhận ra, “chọc” mà anh nói là có ý gì.
Thấy Trần Ái Ân trong ngực mình đã nằm yên trở lại, không lộn xộn nữa, trong lòng Lâm Kiến Quốc lại có chút tiếc nuối, tựa hồ như điều anh mong chờ lại không xảy ra: “Ngủ nhanh đi em.”
Nếu mà còn không chịu đi ngủ thì lúc ấy không phải là Ái Ân khó ngủ, mà sẽ đổi thành anh ngủ không được mất thôi.
Trần Ái Ân thở ra một hơi, thành thật nằm ngoan, lúc sắp mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, cô đột nhiên bừng tỉnh, thông suốt. Lúc này cô mới thực sự hiển được ý tứ mà Lâm Kiến Quốc muốn nói đến.
Lâm Kiến Quốc nói bởi vì con gái là do cô sinh, cho nên anh mới thích, mới thương. Hơn nữa, anh có thương con gái thì cũng vẫn thương cô hơn. Đối với Lâm Kiến Quốc mà nói, người anh coi trọng nhất, thương nhất vẫn là cô, không phải con gái?!
Trần Ái Ân trong lòng ngọt đến như được rót mật, ngọt đến một năm sau đều không cần phải ăn đường luôn. Thì ra Lâm Kiến Quốc ngoài mặt là ông ba cưng chiều con gái, nhưng trong thâm tâm thì còn là ông chồng yêu chiều, nghe lời vợ nữa đó!
Cũng không biết mình nghĩ có đúng hay không, ngày mai ngủ dậy, cô nhất định phải hỏi cho rõ ràng mới được.
Không biết có phải bất mãn cha mẹ cảm tình quá tốt, mình còn chưa ra đời mà ông ba bà mẹ đã bắt đầu thương lượng vấn đề làm thế nào để quản giáo mình rồi, đứa bé trong bụng Trần Ái Ân vậy mà lại âm thầm phát ra kháng nghị, thông báo cho ba mẹ biết chính mình muốn ra đời rồi.
-----------------
Khoảng 9 giờ sáng, mẹ Trần kịp thời đuổi tới quân khu để chăm sóc Trần Ái Ân: “Dì ơi, đây là nhà của Lâm doanh trưởng.”
“Tiểu đồng chí, cảm ơn cháu.”
“Không cần khách khí, cháu phải về lại cương vị đây ạ.”
“Ái Ân, mẹ tới rồi nè. Dương Dương, bà ngoại tới.”
Đang nghe Trần Ái Ân độc truyện dài kỳ cho mình nghe, Dương Dương duỗi cổ, chỉ ra bên ngoài, giọng sữa ngọng nghịu nói: “Mẹ ơi, bên ngoài có người tìm.”
Nó biết Ái Ân là tên của mẹ, cũng giống như nó gọi là Dương Dương vậy.
Trần Ái Ân lắng tai nghe, đúng là có người kêu tên mình thật. Chờ sau khi cô nghe rõ được đối phương đang nói gì sau thì vui sướng không thôi: “Dương Dương, là bà ngoại con tới đó!”
“Bà ngoại?” Dung lượng não còn chưa phải quá lớn, Dương Dương vẻ mặt buồn rầu, hình như có một người như vậy, lại giống như không có ai như vậy hết, là sao nhỉ.
“Mẹ.” Trần Ái Ân mở cửa cho mẹ Trần, “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tới rồi.”
Nếu mẹ cô còn không tới thì lúc cô sinh con, ở cữ, cái nhà này kiểu gì cũng lộn tùng phèo lên cho coi. Lần đầu sinh con làm mẹ, trong lòng Trần Ái Ân thật sự rất hoảng loạn. Chính cô cũng cần mẹ Trần chăm sóc, chỉ bảo nữa mà.
Mẹ Trần tươi cười đầy mặt: “Tới chứ, đương nhiên là phải tới rồi. Con gái mẹ sinh con cơ mà. Mẹ được làm bà ngoại, chuyện khiến người ta vui vẻ như vậy, sao mẹ có thể không tới. Chẳng những mẹ tới, mà còn mang cho con không ít thứ tốt nữa đấy. Chờ con sinh con xong thì đều cần dùng đến cả.”
Trên người mẹ Trần xách theo hai cái túi bự chảng như hai ngọn núi nhỏ. Lúc bà khom người buông hai cái túi xuống, Trần Ái Ân đều cảm nhận được sức nặng của chúng: “Mẹ, mẹ đi người không tới là được rồi, sao còn mang theo nhiều đồ như vậy? Đừng quên là mẹ bị đau lưng đó, lỡ như bệnh cũ tái phát thì làm sao bây giờ?”
Mấy năm nay, người nhà họ Trần chăm sóc mẹ Trần rất khá. Những công việc nặng nhọc, cần dùng sức đến xương sống thắt lưng đều không cho mẹ Trần chạm vào. Bệnh của mẹ Trần cũng vì thế mà đã được khống chế phần nào, phần lớn thời gian đều không đau.
Bây giờ lại nhìn thấy mẹ Trần không màng đến sức khoẻ của mình, mang nhiều đồ như vậy, Trần Ái Ân làm sao có thể không nóng nảy, bực bội.
Mẹ Trần đỡ Trần Ái Ân ngồi xuống: “Mẹ còn chưa già đến vậy đâu, vẫn còn khoẻ lắm. Mấy thứ này nhìn thì thấy nhiều vậy thôi, thực ra chỉ cồng kềnh chứ không nặng chút nào. Dương Dương, lại đây nào, cho bà ngoại ôm một cái.”
Dương Dương liếc mắt nhìn Ái Ân một cái, thấy cô gật đầu, Dương Dương mới duỗi tay cho mẹ Trần ôm, ngọt ngào gọi một tiếng bà ngoại.
“Ai da, Dương Dương bảo bối của ngoại. Lâu quá rồi không được gặp cục thịt viên của bà rồi, bà ngoại nhớ con lắm, Dương Dương có nhớ bà ngoại không nào?”
Dương Dương chớp chớp mắt, dài giọng nói: “Nhớ, nhớ bà ngoại.”
Mẹ Trần ôm thân mình nun núc thịt của Dương Dương mà không muốn buông tay. Chờ thằng bé quen với bà hơn, lúc cánh tay nó vòng lên ôm lấy cổ bà, tim mẹ Trần mềm nhũng cả ra: “Dương Dương, bà ngoại làm cho con rất nhiều quần áo mới, cả giày mới nữa, Dương Dương muốn không nào?”
Hai mắt Dương Dương sáng lên, cuối cùng cu cậu cũng đã chân thật cảm nhận được có bà ngoài thật tốt biết bao: “Muốn!”
Một tiếng “Muốn” này, giọng sữa cực kỳ nặng, muốn bao nhiêu đáng yêu là có bấy nhiêu.
Mẹ Trần mở ra một cái túi, không ngừng lấy quần áo mới ướm tới ướm lui trên người Dương Dương. Mẹ Trần vốn khéo tay, lại có thời gian, bà làm cho Dương Dương một đôi giày đầu hổ cực kỳ đáng yêu. Chẳng những lão hổ nhỏ kia được thêu rất sinh động, mà đôi giày đỏ cũng rất vừa chân. Dương Dương cực kỳ thích thú, cu cậu một khi đã mang vào mà không chịu cởi ra luôn.
“Gừ gừ, Dương Dương là hổ bự đây.”