Sau khi mang giày đầu hổ vào, Dương Dương cực kỳ hưng phấn, cái miệng nhỏ cười không thấy cả tổ quốc, cu cậu cố ý đi thật nhanh, khoa trương hét to: “Phải đi bắt thỏ trắng nhỏ thôi.”
Bị Dương Dương xem thành thỏ trắng nhỏ, Trần Ái Ân cười đến không thẳng được eo: “Dương Dương, mẹ con bây giờ là thỏ mẹ rồi, thỏ trắng nhỏ đang ở trong bụng mẹ đây này.”
Dương Dương sửng sốt, liên tục lắc đầu: “Không ăn em gái, Dương Dương bảo vệ em gái.” Vì thế, Dương Dương quay đầu, lại chạy về phía mẹ Trần.
Mẹ Trần ôm lấy Dương Dương đang xông tới, hỏi Trần Ái Ân: “Em gái? Sao lại biết nhất định là bé gái thế?”
Trần Ái Ân nói: “Còn không phải tại con rể của mẹ sao. Anh ấy mong có con gái đến điên rồi. Lúc ở dưới quê, mẹ chồng con vẫn luôn dạy Dương Dương kêu là em trai. Thế mà tới đây một cái lại bị Kiến Quốc dạy kêu em gái rồi. Con còn đang lo Dương Dương bị dạy đến lẫn lộn đây.”
Mẹ Trần buồn bực nhìn bụng Trần Ái Ân: “Bụng con là tròn hay nhọn thế? Nhưng mà theo con nói thì mặc kệ là sinh con trai hay con gái cũng đều không phải lo rồi. Mẹ chồng con hoặc Kiến Quốc, luôn sẽ có một người được như ý.”
“Dương Dương, cháu muốn em trai hay là em gái nào?”
Dương Dương đung đưa chân nhỏ: “Muốn em gái cơ, em gái giống mẹ, rất đẹp, Dương Dương thích. Em trai giống ba, xấu, không thèm. Bà ngoại ơi, mẹ sinh em gái rồi, bà ngoại, bà ngoại cũng làm giày cho em cháu nữa nha. Bà ngoại làm giày đẹp.”
Mẹ Trần: “Được, cũng làm giày cho em gái cháu nhé.” Dỗ xong Dương Dương, mẹ Trần lại hỏi Trần Ái Ân: “Vì sao con gái lại chắc chắn là giống con, con trai thì sẽ giống Kiến Quốc? Rất nhiều người đều là con gái giống ba, con trai giống mẹ mà.”
Trần Ái Ân chỉ đáp lại một câu: “Hỏi con rể mẹ đi. Con rể mẹ vì muốn một cô con gái mà sắp tẩu hỏa nhập ma đến nơi rồi. Dạy cho Dương Dương một đống lung tung rối loạn, con muốn dạy lại cho thằng bé nhưng dạy không nổi đây này.”
“…” Nếu mà nói vậy thì Kiến Quốc đúng là dạy Dương Dương không ít chuyện.
“Ưm…” Mặt Trần Ái Ân đột nhiên trắng bệch, cô đỡ eo thở hổn hển.
“Sao vậy con?” Mẹ Trần buông Dương Dương xuống, ngồi xuống bên người Trần Ái Ân, “Chỗ nào không thoải mái, để mẹ xoa giúp nhé?”
Dương Dương đi đến trước mặt Trần Ái Ân, nhẹ nhàng ôm lấy bụng cô, nói: “Em gái ơi, em phải ngoan ngoãn chưa, không được nghịch ngợm nha, mẹ đau đấy.”
Mẹ Trần há hốc mồm: “Dương Dương hiểu nhiều vậy sao?”
Trần Ái Ân đau đến thắt lại, cơn đau mãi không dịu đi: “Vâng, đều là học từ Kiến Quốc ạ. Ấy thế mà mỗi lần Dương Dương nói như vậy với đứa bé trong bụng con thì lại có tác dụng đấy mẹ ạ, nó rất nghe lời ông anh Dương Dương.”
“Thế bây giờ con đỡ chút nào chưa?” Quả nhiên, thằng bé Dương Dương này đúng là có duyên phận với nhà họ, tựa như nối tiếp duyên phận sâu đậm của Ái Trạch với nhà họ vậy.
Trần Ái Ân định nói tốt một chút, bởi vì sợ làm Dương Dương phát hoảng. Mỗi lần cô đau bụng, Dương Dương không hề ồn ào hay quậy phá gì cả, chỉ luôn canh giữ bên người cô thôi. Phải đến khi cơn đau của cô dừng lại, thằng bé mới lại khôi phục bản tính trẻ con của mình.
Nhưng lúc này đây, giống như có gì đó không quá giống mọi khi. Đau bụng thật vất vả mới hoãn lại một chút, cô còn đang định thở ra một hơi thì cơn đau lại không hoàn toàn biến mất, hơn nữa trong chốc lát lại tiếp tục, mà lại còn đau đớn hơn nữa.
“Mẹ, mẹ, hình như con cảm thấy quần mình bị ướt?”
Cô tiểu ra quần? Không giống.
“Mẹ xem thế nào.” Mẹ Trần duỗi tay tìm tòi, dưới đũng quần bông của Ái Ân là bị ướt đúng không? Mẹ Trần lại nhéo một chút, dính dính, không màu, vừa không phải là nước tiểu, lại cũng không phải là máu.
“Không xong rồi, con đây là bị vỡ nước ối!? Con, con chuẩn bị sinh ở đâu? Sinh trong nhà mình, mời bà đỡ đến à?”
Trần Ái Ân khiếp sợ, rõ ràng vì ngày này mà cô đã chuẩn bị rất lâu, nhưng không nghĩ tới chính là hôm nay: “Mẹ, tìm người, đưa con đi bệnh viện. Con và Kiến Quốc đã bàn rồi, đi bệnh viện sinh con.”
Vốn dĩ ngày hôm qua Trần Ái Ân nên nhập viện trước rồi. Nhưng không phải mẹ Trần còn chưa tới sao, Trần Ái Ân nghĩ chờ mẹ Trần tới rồi cô hẵn nhập viên cũng được.
Ai mà biết, hôm nay mẹ Trần tới rồi, nhóc con trong bụng cũng chờ không nổi muốn ra ngoài luôn.
“Thế, mẹ kêu ai bây giờ?” Mẹ Trần luống cuống, ở quân khu này bà chỉ biết mỗi con gái và con rể nhà mình thôi.
Mặt Trần Ái Ân ngày càng trắng bệch đi: “Bộ đội có không ít người, mẹ, mẹ tùy tiện kêu ai cũng được, trước cứ tìm người đưa con đến bệnh viện đã, họ, bọn họ sẽ nói cho Kiến Quốc con đã đi bệnh viện.”
Mẹ Trần vừa nghe xong là chạy ra cửa ngay, kêu lên một lúc thì có hai binh sĩ và một vị quân tẩu tới hỗ trợ.
Lâm Kiến Quốc là kết thúc cuộc họp mới biết tin Trần Ái Ân vỡ ối, hơn nữa cô cũng đã được đưa vào bệnh viện.
Đuổi tới bệnh viện, Lâm Kiến Quốc nhìn thấy mẹ Trần và Dương Dương đang canh ngoài cửa. Dương Dương gắt gao dán sát vào mẹ Trần, nhìn dáng vẻ là bị dọa sợ một trận rồi.
Lâm Kiến Quốc vừa xuất hiện, Dương Dương liền bỏ rơi bà ngoại, không chút do dự cắm đầu chạy tới ôm lấy Lâm Kiến Quốc: “Ba ơi ba, mẹ đau đau, Dương Dương sợ lắm.”
Lâm Kiến Quốc bế Dương Dương lên: “Không sợ không sợ, đây là mẹ đang sinh em gái cho Dương Dương thôi, rất nhanh là mẹ sẽ tốt thồi. Mẹ, Ái Ân thế nào, đã vào bao lâu rồi ạ, khi nào thì sẽ ra, Ái Ân và đứa bé không sao chứ ạ?
Mẹ Trần sợ tới mức mềm cả chân. Lúc trước, khi bà sinh con, dù là sinh đôi cũng chưa từng sợ qua như vậy.