Hôm nay đúng là không giống, hôm nay người sinh con là con gái bà, không phải là bà. Tưởng tượng đến cảnh con gái mình đau đến mặt mũi trắng bệch, mẹ Trần cũng thấy đau lòng theo: “Mẹ, mẹ không biết. Sau khi Ái Ân được đưa vào đây, người của bệnh viện liền không để ý đến mẹ nữa. Con bé là đứa có phúc khí, từ nhỏ nó đã tốt rồi, con bé và đứa nhỏ sẽ không có việc gì đâu, sẽ, sẽ tốt cả thôi.”
Mẹ vợ hoảng đến độ nói năng lộn xộn, Lâm Kiến Quốc chỉ có thể ép bản thân mình bình tĩnh lại: “Mẹ, không có việc gì, chúng ta nhiều người như vậy ở cạnh Ái Ân, Ái Ân và đứa bé nhất định sẽ tốt thôi. Mẹ, nếu không thì vậy đi, mẹ về mua con cá, hầm canh trước cho Ái Ân. Chờ Ái Ân sinh con xong là có thể uống chút canh rồi.”
Lúc từ nhà lên đây, hình như mẹ anh đã dặn dò anh như vậy.
Mẹ Trần lắc đầu: “Không, mẹ không đi đâu hết, mẹ phải đợi ở chỗ này, mẹ phải chờ Ái Ân.”
“Mẹ, sao lại không có tiếng động gì hết vậy?” Lâm Kiến Quốc là đang ôm Dương Dương để cho chính mình thêm can đảm đấy chứ, phòng giải phẫu yên lặng như vậy, không một âm thanh, đến mức khiến cho trong lòng Lâm Kiến Quốc phát hoảng.
Mẹ Trần hít vào một hơi, an ủi Lâm Kiến Quốc: “Không, không có tiếng mới tốt, Ái Ân đây là đang gắng sức sinh đứa bé ra đấy. Hay, hay là mẹ tìm người hỏi một chút?”
Nghĩ đến chuyện con gái bà là lần đầu sinh con, phụ nữ sinh con so đều không nhanh, tay mẹ Trần lại càng run hơn: “Cũng không biết lần này Ái Ân đi vào thì khi nào mới có thể ra được. Bồ Tát… Không phải, chủ tịch phù hộ, để Ái Ân và đứa bé đều bình bình an an.”
Cuối cùng, mẹ Trần ngồi yên một chỗ cầu nguyện, còn Lâm Kiến Quốc ôm Dương Dương, dỗ dành thằng bé.
Dương Dương sợ hãi, thần kinh căng thẳng rúc trong ngực Lâm Kiến Quốc. Phỏng chừng là bởi vì mệt mỏi, thằng bé từ từ thiếp đi.
Lăn lộn bốn tiếng đồng hồ, theo một tiếng trẻ sơ sinh khóc nỉ non, quãng thời gian dày vò cũng xem như là kết thúc.
Mẹ Trần chấn động: “Ái Ân sinh rồi sao?”
Lâm Kiến Quốc: “Sinh, Ái Ân sinh rồi mẹ ạ.” Nhìn hộ sĩ từ bên trong đang đi ra, Lâm Kiến Quốc vội vàng lên đón, “Hộ sĩ, vợ tôi thế nào rồi ạ?”
Hộ sĩ biết Trần Ái Ân là quân tẩu, thấy Lâm Kiến Quốc một thân quân trang liền biết Lâm Kiến Quốc là bố đứa bé: “Chúc mừng anh, vợ anh sinh cho anh một áo bông nhỏ.”
Lúc nói những lời này, hộ sĩ không có nửa phần gánh nặng tâm lý, bởi vì cô đã nhìn thấy Dương Dương đang vùi đầu ngủ trong lòng ngực Lâm Kiến Quốc.
Nhà này đã có một đứa con trai rồi, cho dù có trọng nam khinh nữ thì lúc biết tin có sinh thêm một cô bé chắc cũng sẽ không quá thất vọng đâu ha.
Lâm Kiến Quốc vui đến nở hoa: “Tôi có con gái? Tôi có con gái! Mẹ, Ái Ân sinh cho con một cô con gái, cô ấy thật sự sinh cho con một cô con gái rồi!”
“Vị nào là người nhà ạ, các vị có muốn ôm đứa bé một chút không?”
Khi một vị hộ sĩ khác đi ra thì trong ngực có ôm thêm một đứa bé. Cho dù đứng không gần nhưng Lâm Kiến Quốc đều có thể ngửi được từ trên người đứa bé kia phản phất mùi máu tươi.
“Tôi, tôi là bà ngoại cháu, để tôi ôm một cái.”
“À, được, bác gái, bác ôm đi ạ.” Là người lớn tuổi, chắc chắn sẽ biết cách ôm trẻ con, cô cũng không cần phải dạy.
Quả nhiên, mẹ Trần là người đã quen tay ôm trẻ, đứa bé vừa đến tay mẹ Trần liền ngoan ngoãn hẳn lên. Hẳn là cảm thấy mẹ Trần ôm rất thoải mái, đứa bé mới sinh ra hẳn là đã khóc mệt, đầu nhỏ giật giật một chút, lại ở trong lòng ngực mẹ Trần ngủ ngon lành.
Lâm Kiến Quốc cứ thế mà thẳng tay đánh thức Dương Dương: “Dương Dương, mẹ thật sự sinh cho con một em gái rồi này. Bà ngoại đang ôm em đấy, con có muốn nhìn em một cái không?”
Ngủ đến mơ mơ màng màng, Dương Dương vừa nghe đến em gái là thân hình mập tròn của cu cậu cứ như cá béo bị câu lên cạn, giật bắn cả lên: “Em gái, em gái, em gái nhỏ ở đâu cơ?”
Lâm Kiến Quốc xoa xoa khuôn mặt Dương Dương: “Nhìn đi, bà ngoại đang ôm em gái con đó. Con và bà ngoại cùng nhau chăm sóc em gái được không?”
“Được!” Em gái, em gái lớn lên sẽ xinh đẹp giống như mẹ!
Sau khi buông Dương Dương xuống, Lâm Kiến Quốc vội vàng hỏi hộ sĩ: “Đồng chí, vợ tôi đâu, vợ tôi thế nào rồi, khi nào thì được đưa ra?”
Hộ sĩ: “Vợ đồng chí rất tốt, mới hơn bốn tiếng thôi, đầu thai thuận sản, cũng không tính là chậm. Sắp ra rồi đấy.”
“Ái Ân!”
Nghe thấy tiếng chân giường được đẩy ra, Lâm Kiến Quốc gì cũng không rảnh lo, chỉ tiến thẳng đến chỗ Trần Ái Ân, ghé vào mép giường cô: “Ái Ân, cảm ơn em, em đã sinh cho anh một cô con gái cực kỳ cực kỳ đẹp. Ái Ân, vất vả em rồi. Ái Ân, về sau chúng ta không sinh nữa.”
Trần Ái Ân có chút suy yếu, nắm lại tay Lâm Kiến Quốc: “Anh phát run à?”
“Anh run lắm.”
“Anh lạnh không?”
Lâm Kiến Quốc lau đi mồ hôi trên mặt Trần Ái Ân: “Anh không lạnh, nhưng anh sợ. Nhưng giờ thì ổn rồi, em và con gái đều không có việc gì. Ái Ân, không sinh nữa, chúng ta về sau không sinh nữa. Cón cô con gái này là đủ rồi. Chúng ta hiện tại đã có trai có gái, đủ ghép thành chữ tốt rồi.”
Cho đến Trần Ái Ân vào phòng giải phẫu, Lâm Kiến Quốc mới biết được thì ra phụ nữ sinh con lại là một việc đáng sợ như vậy.
Lên chiến trường đánh địch, cùng đặc vụ của địch sinh tử vật lộn, ngay cả thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Kiến Quốc cũng chưa từng cảm thấy sợ hãi như vậy.
Khoảng thời gian hơn bốn tiếng chờ đợi này là quãng thời gian gian nan nhất mà anh từng trải qua, mỗi phút mỗi giây đều dài như một năm, mài cho anh lòng dạ đều đau.
Trần Ái Ân muốn cười với Lâm Kiến Quốc, định nói cho anh biết cô rất tốt, cho nên anh không cần phải sợ như vậy đâu.
Nhưng lúc này cô quá mệt mỏi, mí mắt đều có chút không mở không lên: “Kiến Quốc, em mệt mỏi quá, em ngủ một lát, chờ chút nữa, nhớ kêu em dậy.”
“Được, em ngủ đi, anh ở đây với em.”