“Bà ngoại, cho cháu nhìn em gái với, Dương Dương muốn nhìn em gái.” Dương Dương vẫn luôn lôi kéo ống quần mẹ Trần, nằng nặc đòi xem em gái cho bằng được.
Mẹ Trần xoa xoa khóe mắt, cúi xuống xin Dương Dương khoan dung: “Dương Dương ngoan, chờ bà một chút, bà cho cháu nhìn em gái.” Đừng lại kéo ống quần bà nữa, rớt bây giờ.
Dương Dương khó khăn lắm mới gặp được em gái mình luôn tâm tâm niệm niệm, lòng đầy chờ mong, muốn tận mắt nhìn thấy em gái mình. Thế mà sau khi nhìn xong, Dương Dương thất vọng tuột cùng: “Oa…”
Lâm Kiến Quốc vớt Dương Dương lên, ôm lấy thằng bé: “Làm sao vậy, sao lại khóc hả con?”
Dương Dương thấy tủi thân không chịu được, miệng nhỏ bĩu lên: “Em gái, em gái con thật xấu, không đẹp như mẹ, so, so với ba còn xấu hơn.”
Nói xong câu cuối cùng, Dương Dương khóc còn to hơn trước nữa. Nó muốn có một em gái lớn lên cũng xinh đẹp như mẹ cơ, ai biết đâu lại tới một cô em gái so với ba còn xấu hơn biết bao nhiêu. Dương Dương cảm thấy cuộc sống này quá khổ sở.
Mẹ Trần nóng nảy: “Dương Dương, cháu nhìn lại xem, em gái cháu xinh thế này cơ mà, xấu ở đâu? Con bé với mẹ cháu đều xinh cả, giống nhau như đúc. Mẹ cháu lúc mới sinh ra còn không đẹp được bằng em gái cháu đâu!”
Được rồi, Dương Dương lại nhìn thoáng qua, sau khi xem xong Dương Dương lại làm một động tác khiến mẹ Trần nhìn mà tức đến hộc máu, lấy bàn tay béo ú che mắt nó lại.
Phỏng chừng là bị tiếng khóc của Dương Dương làm ồn tới, tiểu cô nương ngủ bị quấy rầy, bắt đầu cất giọng, tiếng khóc kia còn to hơn cả tiếng khóc của Dương Dương luôn.
Dương Dương dừng lại không khóc nữa, nấc một cái: “Em gái cháu khóc ạ?”
Mẹ Trần: “Bởi vì cháu nói em gái khó coi, làm em buồn nên mới khóc đấy.” Cháu gái của bà đẹp thế kia, Dương Dương còn quá nhỏ, ánh mắt đúng là không tốt.
Lâm Kiến Quốc: “Thằng nhóc thúi này, em gái con xinh đẹp thế mà. Con lúc mới sinh ra còn xấu hơn em gái con nhiều.”
Dương Dương trợn trắng mắt mà nhìn Lâm Kiến Quốc: “Ba gạt người, Dương Dương đẹp, đẹp giống mẹ.”
Lâm Kiến Quốc nhướng mày: “Không tin? Để về nhà ba đem ảnh chụp của con lúc mới sinh lấy ra cho con xem. Chờ con thấy được ảnh chụp của mình sẽ biết ngay là em gái con xinh đẹp biết bao nhiêu.”
Mẹ Trần cảm thấy mình bị Dương Dương làm cho hồ đồ cả rồi: “Dương Dương, cháu chờ mấy ngày, chờ mấy ngày nữa, em gái cháu nhất định sẽ đẹp lên.”
Tuy rằng bà thật sự cảm thấy, cháu gái bà hiện tại rất đáng yêu rồi, không cần chờ mấy ngày nữa đâu.
Chờ sau khi hộ sĩ đến đem đứa bé ôm đi, mẹ Trần đem Dương Dương trả lại cho Lâm Kiến Quốc: “Con mang theo Dương Dương ở lại đây trông Ái Ân và con bé, mẹ về trước nấu cơm cho mấy đứa, tranh thủ hầm canh xuống sữa cho Ái Ân luôn.”
“Vất vả mẹ rồi.”
“Vất vả gì đâu, mẹ tới chính là để làm mấy chuyện này mà.”
Tuy rằng là lần đầu tiên tới đây, cũng không biết có phải là được cháu gái tiếp thêm tự tin hay không mà mẹ Trần chẳng những tìm được đường về quân khu, còn giữa đường nhìn thấy một người tay xách theo cá sống nữa chứ. Sau khi hỏi thăm rõ ràng là cá vừa bắt được từ dưới sông, mẹ Trần liền mua luôn con cá đó để về nhà hầm canh cho Trần Ái Ân.
Trần Ái Ân không biết chính mình đã ngủ bao lâu, chờ đến khi cô tỉnh lại thì bên tai là tiếng nói chuyện phiếm của Lâm Kiến Quốc và Dương Dương.
“Ba ơi, em gái con thật sự sẽ đẹp lên ạ?”
“Chắc chắn rồi, hơn nữa, bây giờ em gái con cũng rất xinh đấy chứ.”
“Ba, mẹ dạy Dương Dương, trẻ con nói dối thì không phải là trẻ ngoan đâu.” Em gái nó đẹp chỗ nào? Mắt của ba sinh bệnh à?
“Ba ơi, Dương Dương gọi là Dương Dương, thế em gái con gọi là gì?”
“Chờ mẹ con tỉnh lại rồi đặt tên sau.”
“Con gái em đâu?”
“Ái Ân, em tỉnh rồi?” “Mẹ ơi!”
Hôm nay đã trải qua một phen sợ khiếp vía, Dương Dương đi lại phía mép giường Trần Ái Ân: “Mẹ, Dương Dương vẫn luôn ở cạnh chăm sóc, bảo vệ em gái đó. Mẹ còn đau không? Dương Dương thổi phù phù cho mẹ nha.”
Dương Dương chu môi phun phù phù một trận, bay cả nước miếng lên khăn trải giường, phun xong còn hỏi: “Mẹ, đau đau bay đi chưa ạ?”
Trần Ái Ân muốn cười, nhưng vừa dùng sức một chút là cả người dưới lại truyền lên một cơn đau đến thắt ruột thắt gan: “Đau đau đều bay đi cả rồi, cảm ơn Dương Dương nhé. Dương Dương, con thích em gái không?”
Lâm Kiến Quốc đỡ Trần Ái Ân ngồi dậy: “Con trai em chê con gái anh xấu đấy, mắt mũi kiểu gì không biết!”
Trần Ái Ân: “… Được lắm, con trai em, con gái anh. Anh đã nghĩ ra tên gì cho con gái chưa?”
Nhìn cô con gái nhỏ đang nằm trong ngực Trần Ái Ân ngủ đến thơm ngọt, Lâm Kiến Quốc nói: “Tên là Tiếu Tiếu, em thấy được không?”
“Tiếu Tiếu?” Là hy vọng sau này con gái sẽ luôn gặp những chuyện vui vẻ, dù cho có gặp phải chuyện gì cũng luôn tươi cười đối mặt đúng không? “Tên hay, đã vậy đặt tên là Lâm Tiếu Tiếu đi.”
“Tiểu Tiểu (Nho nhỏ), em gái con đúng là nhỏ thật đấy.”
Trần Ái Ân một tay ôm con gái, một tay xoa đầu Dương Dương: “Dương Dương giờ đã thành anh hai rồi, thế thì vậy đi, về sau tên gọi ở nhà của em gái con sẽ là Tiểu Tiểu nhé? Là tên Dương Dương đặt cho em gái đấy.”
Dương Dương mắt mở thật to: “Con đặt tên cho em ạ? Tiểu Tiểu, nghe thật hay. Mẹ, mẹ đừng buồn nhé, em gái con sẽ đẹp lên thôi. Em ấy, em ấy xấu, Dương Dương không chê, Dương Dương thích em gái lắm.”
Lâm Kiến Quốc vỗ cái bốp lên mông Dương Dương: “Nói ai xấu đấy?”
Dương Dương che lại mông nhỏ mình, rên hừ hừ: “Sẽ shinh đẹp thôi mà.”
“Oa oa oa…”
Tiểu Tiểu vừa khóc, tay mơ Trần Ái Ân và Lâm Kiến Quốc đều có chút hoảng lên, Trần Ái Ân ôm con gái mà không biết nên làm như thế nào: “Kiến Quốc, Tiểu Tiểu sao lại khóc rồi?”