“Do ướt nước tiểu hả?” Lâm Kiến Quốc thiếu kinh nghiệm chăm trẻ, cũng chỉ có thể nghĩ thứ cái tình huống thôi.
Trần Ái Ân sửng sốt, cô chợt giật mình nhớ ra: “Tiểu Tiểu có phải là đói bụng rồi không anh?”
Dương Dương tốt xấu gì cũng là do một tay Trần Ái Ân nuôi lớn, Trần Ái Ân vươn ngón tay ra, chạm chạm vào khóe miệng Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu động đầu, miệng nhỏ chóp chép, rõ ràng là đang tìm ăn.
Trước kia lúc Dương Dương đói bụng, món Trần Ái Ân đút cho thằng bé là sữa mạch nha. Lần này đến phiên Tiểu Tiểu thì chắc chắn là không thể chỉ uống sữa mạch nha rồi.
Trần Ái Ân không phải lần đầu tiên làm mẹ, nhưng là lần đầu tiên cô có sữa mẹ á.
May mắn sao, mẹ Trần mang theo cơm và canh cá chạy đến.
Mẹ Trần đuổi hai cha con Lâm Kiến Quốc đi ăn cơm, còn bà tự mình thay Trần Ái Ân lau qua người rồi xoa nắn cho cô xuống sữa. Nhờ vậy mà Tiểu Tiểu mới được uống ngụm sữa mẹ đầu tiên trong đời cô bé.
Cái miệng nhỏ nhích tới nhích lui, ăn đến là nhanh.
Trần Ái Ân đỏ hồng hốc mắt: “Mẹ, Tiểu Tiểu thật nhỏ, mẹ xem tay con bé này, mới lớn được có như vậy thôi.”
Trần Ái Ân không dám dùng sức, chỉ vươn một ngón tay chạm vào mu bàn tay tròn tròn của con gái mình.
Tiểu Tiểu vì ngăn cản mẹ không ngừng quấy rầy cô bé dùng bữa mà vươn bàn tay nhỏ bắt lấy ngón tay đang quấy rối kia của Trần Ái Ân.
Trần Ái Ân nín khóc mỉm cười: “Con bé bắt lấy tay con nè, con bé, con bé này sức thật lớn.”
Mẹ Trần ngồi bên người con gái: “Đúng vậy, so với mấy đứa trẻ sơ sinh khác thì tay con bé không nhỏ đâu. Hồi con mới sinh ra ấy à, cũng nhỏ như vậy đấy. Thế mà bây giờ đã thành mẹ rồi.”
Trần Ái Ân hít hít mũi: “Mẹ, cảm ơn mẹ. Thật vất vả cho mẹ, thật sự đấy, vất vả mẹ rồi.”
Đều nói phụ nữ sinh con chính là một chân bước vào quỷ môn quan.
Không biết có phải vì nguyên nhân này hay không mà thời điểm khi ở sinh Tiểu Tiểu, Trần Ái Ân đau đến chết đi sống lại, cô thiếu chút nữa cho rằng mình không trụ được nữa. Có một khoảng khắc, cô cảm giác như mình đã chết đi rồi.
Cũng là lúc ấy, Trần Ái Ân mới khôi phục ký ức của mình.
Thì ra, không có cái gọi là nguyên chủ, cô chính là nguyên chủ, hoặc nói nguyên chủ chính là cô khi đã mất đi nhưng ký ức về cuộc sống hiện đại kiếp trước.
Kỳ thật cô là thai xuyên, bởi vì khi sinh ra cô đã mang theo ký ức về thời hiện đại. Biết rõ giai đoạn mười năm loạn lạc thế nào, vậy mà cô còn đánh bạo đem lương thực trong nhà mang cho những người bị nhốt trong chuồng bò ăn.
Sau khi ăn một trận đòn của mẹ Trần, cô phát sốt đến hồ đồ, lúc bấy giờ cô mới mất đi những ký ức về thời hiện đại, về cuộc sống kiếp trước.
Cho đến tận sau này, khi lại một lần nữa phát sốt, cô mới nhớ tới những chuyện về cuộc kiếp trước, nhưng lại quên hết những chuyện trước kia, cho nên cô còn tưởng mình là mới xuyên qua tới đây.
Làm cha mẹ, mới biết cha mẹ không dễ làm.
Hiện tại giai đoạn mười năm qua đi, kỳ thi đại học được khôi phục, cải cách mở ra, cuộc sống cũng ngày càng tốt đẹp, Trần Ái Ân mới chân chính hiểu được những gì mẹ Trần sợ hãi và lo lắng khi ấy.
Bởi vì sự tùy hứng của cô không đơn thuần chỉ là sẽ mang đến rủi ro cho chính bản thân cô, mà còn rất có khả năng sẽ vì thế mà liên luỵ đến toàn bộ Trần gia phải gánh lấy tai họa ngập đầu.
Trận đòn kia, bị đánh cũng không oan uổng.
Một tiếng vất vả này của Trần Ái Ân là vì những chuyện trước khi mình đã làm mà cám ơn mẹ Trần: “Mẹ, về sau con sẽ thật hiếu thuận với ba mẹ. Anh con nếu cưới vợ xong quên mất mẹ, mẹ, con và Kiến Quốc sẽ dưỡng già cho cả ba và mẹ luôn!”
Mẹ Trần dở khóc dở cười: “Con đây là muốn hiếu thuận với ba mẹ hay đang trù hai người già chúng ta thế hả? Nuôi con trai dưỡng già, anh con là con trai, ba mẹ đương nhiên là sống với anh con rồi. Con có cái tâm này là mẹ vui rồi.”
Có chuyện gì có thể làm cho ba mẹ cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc hơn là con cái trong nhà tranh nhau muốn nuôi mình, chăm sóc mình lúc về già nữa chứ.
Nhà ba Trần mẹ Trần ở đội sản xuất là nhà có ít con cái nhất, cho dù có tính cả Trần Ái Trạch nữa thì cũng chỉ mới có ba người con thôi.
Đổi lại là nhà khác, không có bảy, tám người thì ít nhất cũng có đến bốn, năm người con lận.
Trong nhà con cái nhiều, những người đó không khỏi cảm thấy mình là người có phúc khí, trước mặt mẹ Trần thường sẽ nói vài câu khó nghe, thay mẹ Trần “lo lắng” sau này ba mẹ Trần về già không có ai dưỡng lão.
Nhìn cô con gái mới sinh xong của mình, mẹ Trần thật sự cảm thấy, phúc khí nhiều hay ít chẳng liên quan gì đến số lượng con cái cả, cái chính là xem con mình có mấy phần hiếu thảo mà thôi.
“Ái Ân à, từ hôm nay trở đi, con cũng đã là người làm mẹ rồi. Về sau càng phải cùng Kiến Quốc sống cho tốt, không được cãi nhau đâu đấy, biết chưa hả?”
“Mẹ, con và Ái Ân không cãi nhau đâu.”
Cơm nước xong, Lâm Kiến Quốc lại mang theo về phòng bệnh của Trần Ái Ân. Vừa tới cửa thì nghe được câu nói kia của mẹ Trần, Lâm Kiến Quốc vội vàng bảo đảm: “Nếu thật sự có mâu thuẫn gì thì con sẽ nhường Ái Ân. Vì con mà Ái Ân đã vất vả biết bao nhiều để sinh Tiểu Tiểu rồi.”
Trần Ái Ân vuốt bàn tay nhỏ của con gái mình, không vui mà phản bác: “Đừng có gì là lại nói sẽ nhường em nhường em, nói giống như mỗi lần cãi nhau đều là em khơi mào không bằng, cũng đâu nhất định là em sai chứ?”
Trong lúc Trần Ái Ân mang thai, Lâm Kiến Quốc đã quen cảnh Trần Ái Ân thỉnh thoảng sẽ phát hoả một phen, cho nên thông minh mà nói sang chuyện khác: “Tiểu Tiểu bú no rồi à?”