“Ừ, bú no sữa là ngủ luôn rồi.” Giống như heo con ấy.
Nhìn thoáng qua con gái, Lâm Kiến Quốc hỏi Trần Ái Ân: “Trên người em còn đau không?”
“Có một chút.”
Lâm Kiến Quốc nhìn về phía mẹ Trần: “Mẹ, Ái Ân còn đau, làm sao bây giờ?” Có cần phải tìm bác sĩ xin chút thuốc giảm đau gì đó không?
Mẹ Trần bị cuộc đối thoại của cặp vợ chồng son chọc cho tức cười: “Cái gì mà làm sao bây giờ, làm gì có người phụ nữ nào sinh con mà không đau. Con bé sinh thường, trên bụng không rạch một đường là còn tốt đấy. Qua một, hai ngày là không sao rồi.”
Mẹ con bình an, ngày hôm sau Lâm Kiến Quốc liền đón hai mẹ con Trần Ái Ân từ bệnh viện về lại quân khu ở cữ.
Làm hàng xóm sống cùng một quân khu với Trần Ái Ân, Từ Lệ Anh đương nhiên cũng nghe được tin tức này. Đối với chuyện này, Từ Lệ Anh cười lạnh không thôi: “Còn không phải là chỉ sinh được một đứa con gái thôi sao, có cái gì là dám kiêu ngạo. Có bản lĩnh thì cô thử sinh một thằng con trai đi.”
Tào Nguyên Đức đối xử với con trai tốt hơn con gái nhiều lắm. Cô ta không tin là Lâm Kiến Quốc có thể tốt đến độ thích con gái mà không cần có con trai.
Đã có Dương Dương là con trai ấy à, nhưng Dương Dương là ruột thịt của Lâm Kiến Quốc sao?
Không phải!
Đây là lần đầu Lâm Kiến Quốc làm ba, cho nên mới hào hứng một hai ngày đầu thôi. Chứ chờ Lâm Kiến Quốc quen thuộc rồi, Trần Ái Ân cứ đợi mà trở thành máy đẻ, cố gắng sinh cho ra một thằng cu con cho Lâm Kiến Quốc đi. Lúc ấy, còn muốn học đại học nữa à? Mang theo hai đứa trẻ con đang bú sữa đi học sao? Đừng có mơ!
Từ Lệ Anh mỗi ngày đều hết chờ lại đợi. Đợi mãi đợi mãi cho đến khi Trần Ái Ân học xong năm nhất đại học, học lên đến năm hai, Tiểu Tiểu cũng đã cai sữa chạy nhảy tung tăng, cũng không đợi được cảnh Lâm Kiến Quốc bởi vì Tiểu Tiểu là con gái mà gây sự cãi vả với Trần Ái Ân.
--------
“Mẹ ơi, ôm con.”
Tiểu Tiểu vừa thấy Trần Ái Ân đã về là bỏ mặc anh hai, bà ngoại cũng không thèm để ý, cứ thế nhắm thẳng người Trần Ái Ân mà lao đến.
Trần Ái Ân rửa sạch tay mới bế Tiểu Tiểu lên. Tiểu nha đầu vừa đến trong ngực mẹ là đầu nhỏ liền cọ tới cọ lui, vẫn luôn bá chiếm vị trí này trong ngực Trần Ái Ân mà không chịu đi.
“Đây là lại thèm sữa mẹ rồi hả?” Từ khi cai sữa cho Tiểu Tiểu, đứa nhỏ này vẫn thường thường lên cơn thèm sữa, luôn tranh thủ xem có thể kiếm được ngụm nào trên người cô không.
Cũng đã cho uống đến tròn tuổi rồi nên mới phải cắt sữa đấy.
“Mẹ, trứng của Tiểu Tiểu đâu ạ?” Nếu phải cho con trẻ cai sữa, Trần Ái Ân đâu có thể nào bởi vì Tiểu Tiểu lên cơn thèm là lại chiều theo cô bé được, dĩ nhiên là phải dùng món khác thay bữa cho Tiểu Tiểu rồi.
Mẹ Trần đem trứng chưng vẫn luôn được giữ ấm trong bếp bưng ra: “Độ ấm vừa đủ, con đút cho Tiểu Tiểu ăn đi.”
Cái miệng nhỏ hồng hồng chúm chím của Tiểu Tiểu bỉu ra, nhìn bát trứng chưng với vẻ ghét bỏ. Cô bé ra vẻ đáng thương vô cùng mà nhìn mẹ, hy vọng mẹ cho mình được uống sữa. Nhưng mẹ cô bé vẫn thờ ơ như thế, dáng vẻ không thương lượng, bức cho Tiểu Tiểu không thể không tủi thân mà ăn trước mấy muỗng trứng chưng giải thèm.
Bụng nhỏ kêu vang, mẹ lại không cho uống sữa, Tiểu Tiểu dứt khoát vứt bỏ mẹ, chạy về phía ôm ấp của anh hai nhà mình.
Dương Dương, giờ đã thoát khỏi thân hình mủm mỉm béo ú ngày nào, cu cậu giang tay ôm chặt lấy cô em gái bụ bẫm của mình: “Không phải đã bảo em là không được chạy rồi sao? Lỡ như té ngã thì em lại khóc, khóc mãi thôi.”
Dương Dương thở dài, cô em gái này một khi đã khóc là cực kỳ khó dỗ, cu cậu thật vất vả quá mà.
Tiểu Tiểu nghe vậy thì quay qua cười ngây ngô Dương Dương, ra vẻ cô bé nghe không hiểu gì hết: “Hì hì, chơi.”
Dương Dương: “Em muốn chơi gì nào?” Tiểu Tiểu che hai mắt mình lại: “Meo meo.”
Dương Dương: “… Em đi trốn đi, để anh đi tìm em.”
Tiểu Tiểu gật gật cái đầu nhỏ bện hai bím tóc như sừng dê của mình, đoạn tung tăng tung tẩy chạy đi trốn.
Lúc Dương Dương tìm được Tiểu Tiểu thì cô bé đang nằm bò trên giường chứ đâu. Cô bé đem chăn trùm lên đầu mình, còn cả lưng và mông nhỏ đang nhô cao thì lộ hết ra ngoài, miệng lại còn cười hì hì không ngừng.
Dương Dương:…
“Ôi chao, Tiểu Tiểu ở đâu rồi nhỉ, sao anh hai tìm hoài không thấy Tiểu Tiểu vậy ta?”
Được Trần Ái Ân dỗ dành từ nhỏ nên dù hiện tại tuổi mụ còn chưa đầy năm tuổi nhưng Dương Dương đều đã biết cách phải dỗ dành Tiểu Tiểu ra sao rồi.
Tiểu Tiểu nào biết Dương Dương là đang dỗ dành, chiều theo cô bé. Cô bé vừa nghe anh hai nói tìm không thấy mình, liền cười khanh khách rồi từ trong chăn chui ra: “Hì hì, Tiểu Tiểu ở đây nè.”
Dương Dương ra vẻ người lớn, chống nạnh dạy dỗ Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, về sau không được trốn ở trong chăn nghe chưa, nhìn mặt em xem, có khác gì cái mông khỉ không, sẽ ngột thở đấy.”
Tiểu Tiểu bước chân ngắn nhỏ, chạy bạch bạch đến trước mặt Dương Dương, và cười hì hì không ngừng với anh cô bé.
Anh trai nhỏ Dương Dương nóng nảy: “Mẹ, Tiểu Tiểu lại bắt đầu rồi kìa!”
Trần Ái Ân tiến vào phòng, hỏi: “Sao vậy, Tiểu Tiểu bắt nạt con à?”
Dương Dương lắc đầu: “Tiểu Tiểu không bắt nạt con. Mẹ, vì sao mỗi lần con khen Tiểu Tiểu xinh xắn thì em nó đều nghe hiểu được hết. Còn lúc em nó làm sai, con chỉ cho em thì Tiểu Tiểu lại nghe không hiểu ạ?” Đối mặt với cô em gái có lúc thì nghe hiểu, có khi lại nghe không hiểu, Dương Dương thật sự không biết làm sao cho phải.
Thật sự quá bức bối nên cứ phải gọi mẹ vào giúp thôi.