Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 208 - Chương 208.

Chương 208. - Chương 208. -

Dương Dương mới nói xong là Tiểu Tiểu liền có phản ứng. Chỉ thấy tiểu nha đầu duỗi hai bằng tay mủm mỉm ôm lấy khuôn mặt nhỏ của mình, mặt lộ vẻ mơ màng, hớn hở: “Tiểu Tiểu thật xinh.”

Dương Dương: “…” Xem đi, em gái nó luôn như vậy đấy.

Trần Ái Ân: “…” Con gái nhà ai mà lại tự luyến thế này hả trời, lúc trước ở bệnh viện có khi nào ôm con không vậy?

Mẹ Trần thì ngược lại, chẳng hề thấy có gì bất thường, bà còn không ngừng cổ vũ cho Tiểu Tiểu nữa chứ: “Tiểu Tiểu của bà ngoại ấy à, lớn lên thật xinh đẹp, xinh nhất nhất luôn. Lại đây nào, cho bà ngoại hôn một cái.”

Tiểu Tiểu duỗi khuôn mặt nhỏ ra cho mẹ Trần hôn, mẹ Trần hôn xong rồi, cô bé con ngoan ngoãn hôn lại bà hai cái, làm nũng mềm mại mà kêu: “Bà.”

Được Tiểu Tiểu hôn hai cái, mẹ Trần giống như vừa được ăn mật, cười đến đôi mắt đều híp thành sợi chỉ: “Nhìn thấy Dương Dương có thể trông được Tiểu Tiểu như vậy là bà có thể an tâm rồi. Ái Ân à, mẹ phải về thôi, chị dâu con cũng sắp đến ngày sinh rồi.”

Sau khi Tiểu Tiểu ra đời được ba tháng, Trần Bảo Quốc và Trình Lâm kết hôn.

Làm mẹ chồng, mẹ Trần đương nhiên phải về một chuyến rồi. Chẳng qua, ở nhà không đến một tháng, mẹ Trần lại quay lại nhà Trần Ái Ân.

Công tác của Lâm Kiến Quốc ở bộ đội cực kỳ bận rộn, thỉnh thoảng còn phải đi làm nhiệm vụ. Lúc anh ở nhà thì có thể phụ một tay giúp đỡ chăm sóc hai đứa nhỏ là đã không tồi rồi, thời gian anh có thể ở bên cạnh hai đứa con thật sự rất ít.

Trần Ái Ân cũng bận, cô còn chưa ở cữ xong thì trường học khai giảng.

Lâm Kiến Quốc giúp Trần Ái Ân hoàn tất thủ tục nhập học, sau đó thì xin nghỉ. Để cô ở cử xong xuôi hết mới đến trường đi học.

Nghĩ đến cảnh trước khi Tiểu Tiểu cai sữa, quả thật là giống như đánh du kích, tranh thủ từng chút thời gian mà cho Tiểu Tiểu ăn sữa. Trần Ái Ân cảm thấy, khó trách mà cô càng ngày càng ốm. Cô mà không ốm thì tiểu nha đầu nhà cô làm sao mà mập lên được?

Có thể nói, một năm này nếu không phải là có mẹ Trần hỗ trợ trông giúp hai đứa bé thì Trần Ái Ân căn bản là lo không hết được việc. Cứ cuống cuồng quanh hai đứa nhỏ thì lại không rảnh để lo việc học của cô.

Cũng may Trình Lâm và Trình gia đều rất thông cảm cho Trần Ái Ân, không so đo chuyện cô vợ trẻ mới vào cửa không đến một tháng, mẹ Trần liền cứ thế chạy đi đỡ đần cho con gái, chăm lo cho cháu ngoại rồi.

Mẹ Trần không ở nhà, điều này với Trình Lâm mà nói thì cũng không hẳn là chuyện xấu.

Trình Lâm là một cô gái có chủ ý, mà Trần gia từ trước đến nay đều là do một tay mẹ Trần quyết định. Hai người với tính cách như vậy, lại sinh hoạt chung dưới một mái nhà thì cọ xát ban đầu là không thể thiếu.

Bây giờ đã hơn nửa năm, bụng Trình Lâm cũng đã tám tháng, mẹ Trần cần phải trở về chăm sóc cô. Lúc này nếu bà không về, Trình Lâm và Trình gia sẽ nghĩ gì về mẹ Trần và Trần Ái Ân đây.

Trần Ái Ân có chút lo lắng: “Mẹ, giờ mẹ phải về lo cho chị dâu rồi, con có thể một mình chăm sóc cho hai đứa nhỏ này sao?” Một năm nay, tất cả mọi chuyện đều là do một tay mẹ cô lo hết.

Mẹ Trần cười: “Lúc trước không phải con đã chăm cho Dương Dương rất tốt à, đã làm mẹ hai lần rồi, sao có thể không chăm được cho bọn nhỏ này? Hơn nữa, cho dù có thật sự không được thì cũng phải học cho bằng được. Ai bảo con là mẹ chúng nó chứ. Đúng rồi, con và Kiến Quốc không phải nói muốn đem mẹ chồng con đón qua đây sao?”

Nếu thật sự lo không xuể thì lúc đó có thể nhờ bà thông gia giúp một tay. Trông cháu trai, cháu gái thôi mà, làm gì có chuyện bà ấy không đồng ý được.

“Tiểu Muội đang tìm đối tượng, mẹ chồng còn muốn con nhân lúc trường học cho nghỉ thì mang theo Dương Dương và Tiểu Tiểu trở về một chuyến kia kìa. Bà ấy muốn con xem xét đối tượng thay cho Tiểu Muội. Mà cũng vừa lúc, gần đây thầy con đang muốn xuất ngoại một chuyến để tham dự hội thảo, làm giấy chứng nhận gì đó. Con nghĩ, lúc đó hẳn là có thể về một chuyến xem sao.”

Mẹ Trần suy nghĩ: “Thế thì chúng ta cùng đi đi, mẹ đem con đưa đến nhà chồng rồi về quê sau.”

Liếc mắt nhìn cô con gái hiếu động như khỉ con nhà mình, Trần Ái Ân đồng ý: “Vậy vất vả mẹ ạ.”

Lâm Kiến Quốc hiện tại đang đi chấp hành nhiệm vụ. Về việc trở về một chuyến để gặp mặt đối tượng của Lâm Tiểu Muội, Trần Ái Ân đã sớm cùng Lâm Kiến Quốc nói qua rồi. Cho nên sau khi để lại một phong thư ở nhà cho Lâm Kiến Quốc, Trần Ái Ân theo mẹ Trần cùng nhau trở về nhà chồng:

“Mẹ, con và bọn nhỏ về rồi.”

“Chị dâu?!”

Lâm Tiểu Muội từ trong nhà chạy ra đầu tiên: “Chị dâu, chị cuối cùng cũng về rồi. Một năm không gặp, em nhớ chị quá à. Dương Dương và Tiểu Tiểu đâu ạ?”

Dương Dương vừa nghe cô nhỏ gọi tên mình liền nắm tay Tiểu Tiểu chạy đến trước mặt Lâm Tiểu Muội: “Cô nhỏ, cháu là Dương Dương nè. Tiểu Tiểu, chào cô nhỏ đi em.”

Tiểu Tiểu không quen biết Lâm Tiểu Muội, cô bé đánh giá Lâm Tiểu Muội vài lần, sau đó mới lí nhí gọi một tiếng.

“Ôi chao, đây là Tiểu Tiểu ư, lớn lên cũng xinh đẹp như chị dâu vậy. Hoàn toàn không giống anh trai em. Tiểu Tiểu, để cô nhỏ ôm một cái nào.”

Vốn dĩ, dựa theo tính tình Tiểu Tiểu thì cô không thích cho người xa lạ ôm, nhưng Tiểu Tiểu vừa nghe cô nhỏ khen nó xinh đẹp, còn nói là đẹp giống mẹ nữa chứ, thế là Tiểu Tiểu cười ngọt ngào với Lâm Tiểu Muội, vươn tay nhỏ để cho Lâm Tiểu Muội bế mình lên.

Bình Luận (0)
Comment