Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 209 - Chương 209.

Chương 209. - Chương 209. -

Biết rõ tật xấu của con gái mình, Trần Ái Ân cực kỳ ngao ngán: “Nhìn xem, có con gái nhà ai như nó đâu, suốt ngày làm đỏm thôi. Người ta vừa mới khen con xinh xắn là để cho họ ôm vậy đó hả, quên lúc trước ba con đã dặn gì rồi sao? Cái tính này của nó quả thật là làm chị lo có ngày bị mẹ mìn ôm đi mất thôi!”

Con nhà người ta tốt xấu gì còn phải dùng mấy cái kẹo mới có thể dụ được, Tiểu Tiểu nhà cô thì hay rồi, chỉ cần khen bừa một câu “xinh đẹp”, “đáng yêu” là cứ thế theo thôi.

Lâm Tiểu Muội hôn một cái trên khuôn mặt còn thơm mùi sữa của Tiểu Tiểu: “Chị dâu đừng lo, nhà anh chị sống trong quân khu mà. Mẹ mìn nào dám vào đó bắt con của bộ đội chứ? Huống chi, Tiểu Tiểu nhà ta thông minh thế này cơ mà. Đây là Tiểu Tiểu biết em là cô nhỏ nên con bé mới cho ôm đấy, có phải không nào, Tiểu Tiểu?”

Hai cái sừng dê biện trên đầu Tiểu Tiểu cứ theo động tác gật đầu của con bé mà lắc qua lắc lại: “Tiểu Tiểu thông minh! Moa!”

Lâm Tiểu Muội đượcTiểu Tiểu thơm một cái thì vui vẻ không thôi. Cô ôm cháu gái mình chơi trò xoay vòng vòng, khiến Tiểu Tiểu cười khanh khách không ngừng.

Trần Ái Ân nắm tay Dương Dương, thở dài: “Dương Dương à, sau này vất vả cho con rồi. Con bé Tiểu Tiểu này, mẹ cũng hết cách rồi con ạ.”

Tiểu Tiểu là đứa có lỗ tai mềm thích nghe nịnh hót hay là đứa tính tình đơn thuần dễ lừa, Trần Ái Ân cũng không rõ nữa.

Dù sao thì con bé quả thật chỉ thích nghe lời hay thôi, người ta vừa khen nó tốt, nó đã mừng rỡ quên trời quên đất luôn rồi.

Dương Dương bày ra bộ dạng mệt mỏi, gánh thì nặng mà đường lại quá xa: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, con sẽ để ý Tiểu Tiểu.”

Lúc em gái nó mới sinh thì đúng là xấu thật. Nhưng sau này con bé càng lớn lại càng xinh đẹp, giống y như mẹ vậy. Một cô em gái xinh xắn như vậy, dĩ nhiên nó phải trông nom rồi.

“Tiểu Muội, mẹ đâu.”

“Mẹ xuống ruộng đầu thôn, rất nhanh sẽ về thôi. Chị dâu, một mình chị mang theo Dương Dương và Tiểu Tiểu về đây ạ?” Lâm Tiểu Muội ôm Tiểu Tiểu vào nhà, hỏi Tiểu Tiểu và Dương Dương có đói bụng không.

Dương Dương cùng Tiểu Tiểu đều đói bụng cả rồi, biết đây là nhà bà nội nên cũng thành thật gật đầu.

Vừa nghe cháu trai, cháu gái đói bụng, Lâm Tiểu Muội đã cầm ngay hộp bánh quy ra, mà lại còn là bánh quy sữa nữa chứ. Dương Dương và Tiểu Tiểu ăn đến vui vẻ không thôi.

“Không, mẹ chị đưa bọn chị về đây.”

Lâm Tiểu Muội ngẩn ra: “Dì thông gia đưa chị về? Thế dì đâu, em còn chưa gặp.” Chẳng lẽ là cô gặp Tiểu Tiểu thì vui quá nên không để ý thấy?

Trần Ái Ân giữ lấy tay Lâm Tiểu Muội, ý bảo cô không cần cuống cuồng lên như vậy: “Đó là mẹ chị đấy, chẳng lẽ chị lại để mẹ mình cứ đứng trơ ngoài cửa như vậy sao? Mẹ chị đưa bọn chị xuống xe thì bà cũng lên một chiếc xe khác để về nhà mẹ đẻ chị luôn rồi. Chị dâu chị sắp sinh, trong nhà còn một đống việc đang chờ mẹ chị thu xếp đấy. Thế nên bà ấy về nhà sớm được ngày nào là an tâm thêm được ngày đó. Mẹ chị lo lắng chị dâu cũng giống như chị, sinh sớm hơn thời gian dự sinh mấy ngày.”

Lần đó, nếu mẹ cô mà qua muộn mấy ngày thì mấy hôm đầu ở cữ sau sinh phải dựa hết vào Lâm Kiến Quốc chăm sóc cho cô rồi.

“Vâng.” Lâm Tiểu Muội yên tâm, “Chị dâu, vậy chị có định về thăm không?”

“Trước khi về lại quân khu thì chắc chị phải về nhà mẹ đẻ một chuyến rồi, phải về xem mặt mũi cháu trai cháu gái ra sao chứ.”

Lâm Tiểu Muội gật gật đầu, cô cũng cảm thấy hẳn là nên như vậy

Lúc này, Tiểu Tiểu đã ăn uống no đủ, bắt đầu dụi dụi mắt: “Mẹ, cịu.”

“Cịu? Tiểu Tiểu là gọi cậu à? Tiểu Tiểu à, trước mắt cứ ở nhà bà nội chơi một thời gian đã nhé, mẹ cháu sẽ mang cháu đi gặp cậu sau.” Tiểu Tiểu mà đi sớm như vậy thì Lâm Tiểu Muội tiếc lắm, huống chi mẹ cô còn chưa gặp Tiểu Tiểu nữa mà.

Trần Ái Ân một phen bế Tiểu Tiểu lên. Cũng chỉ có lúc này, tiểu nha đầu mới thành thành thật thật, ngoan ngoãn dính lấy mẹ ruột là cô đây: “Tiểu Tiểu nào đã biết cậu là gì đâu, con bé buồn ngủ ấy mà.”

Tiểu Tiểu ngáp một cái, ngửi thấy mùi hương quen thuộc của mẹ, không chờ Trần Ái Ân vỗ lưng đến cái thứ hai là đã lăn ra ngủ ngon lành như heo con rồi.

“Dương Dương, có có mệt không, có muốn ngủ với em gái con một lát không?”

Dương Dương lắc lắc đầu: “Trên xe con ngủ ngon lắm rồi, mẹ, con muốn đi chơi. Nhưng mà…” Nếu nó đi chơi rồi thì em gái sẽ chỉ có thể nằm ngủ một mình ở đây thôi, lỡ như con bé rơi từ trên giường xuống dưới thì làm sao bây giờ?

“Không sao đâu, mẹ ở đây trông Tiểu Tiểu cho.” Trần Ái Ân hỏi Lâm Tiểu Muội, “Tiểu Muội, Tiểu Hoa có đi học không em?”

“Chưa đâu ạ, con bé không muốn ngồi không ở nhà với em nên xuống ruộng với mẹ. Chờ Tiểu Hoa về là có thể cùng chơi với Dương Dương rồi. Lúc trước, khi chị mang Dương Dương đi, Tiểu Hoa khóc đến vài ngày đấy, cứ hỏi mẹ là em trai nhỏ của nó đâu mãi thôi.”

Nghĩ đến chuyện từ hơn một năm trước, Lâm Tiểu Muội cười: “Dương Dương, cháu còn nhớ chị Tiểu Hoa không nào?”

Dương Dương gật gật đầu rồi lại lắc đầu: “Cháu biết cháu có chị, nhưng không nhớ được.”

“Cô nhỏ ơi, cháu và bà nội về rồi này.”

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo liền đến, đã hơn một năm không gặp, Lâm Tiểu Hoa tựa hồ phổng phao lên không ít, giọng điệu vui sướng kia nghe cứ lanh lảnh như chim hót vậy.

“Chậm một chút.” Mẹ Lâm đi theo phía sau Lâm Tiểu Hoa, nhìn cháu gái bà đi đường không chịu đi cho đàng hoàng mà cứ một hai phải tung tăng nhảy nhót như thỏ con ấy.

Bình Luận (0)
Comment