Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 210 - Chương 210.

Chương 210. - Chương 210. -

Sau khi vào nhà, Tiểu Hoa liền phát hiện trong nhà có rất nhiều người, là một người lớn và hai đứa bé.

Đôi mắt Tiểu Hoa cứ chớp mãi không thôi, nhìn chằm chằm vào Trần Ái Ân: “Thím nhỏ?”

“Một năm không gặp, Tiểu Hoa quên mất thím nhỏ rồi à?”

Tiểu Hoa ánh mắt sáng lên, nhào về phía Trần Ái Ân: “Thím nhỏ, đúng là thím rồi. Sao thím lâu như vậy mới về thăm chúng cháu vậy? Anh cháu giận lắm đấy!” Cô bé cũng thiếu chút nữa là giận luôn rồi.

“Thím nhỏ và anh Đại Bảo của cháu giống nhau, còn phải đi học, đọc sách. Có rất nhiều, rất nhiều việc phải làm.”

May mà bên người Tiểu Hoa cũng đang có hai người ngày ngày đi học là Đại Bảo và Nhị Bảo, cho nên cô bé biết được là học sinh đi học thì phải làm bài tập, về đến nhà cũng không thể đi chơi được.

Tiểu Hoa đồng tình mà nhìn Trần Ái Ân: “Thím nhỏ, thím cũng đã lớn như vậy rồi mà còn phải đi học ư?” Thật đáng thương.

“Ái Ân đã về rồi à?” Đi tới cửa là mẹ Lâm nghe thấy tiếng cháu gái bà gọi thím nhỏ, vừa nhìn vào trong phòng thì thấy, đây chẳng phải là con dâu bà đã trở lại sao? “Ái Ân, về mà sao không nói sớm với mẹ một tiếng, để mẹ lên nhà ga đón mấy đứa. Dương Dương và Tiểu Tiểu đâu rồi hả con?”

Khi mẹ Lâm nghe tin Trần Ái Ân sinh cho mình một cô cháu gái, ban đầu bà còn có chút tiếc nuối chuyện Tiểu Tiểu không phải là cháu trái. Nhưng sau khi được Lâm Tiểu Muội khuyên nhủ hai ngày, tiếc nuối này cũng từ từ tiêu tan.

“Bà nội.” Dương Dương ngoan ngoãn mà gọi bà.

Mẹ Lâm cười: “Ôi chao, Dương Dương đã lớn như vậy rồi à? Còn đây là Tiểu Tiểu nhỉ, ngủ rồi hả con?”

“Vâng, trên đường mệt ạ.”

Nhìn khuôn mặt trắng trắng nhỏ nhỏ như bánh trôi của Tiểu Tiểu, mẹ Lâm thích không chịu được: “Mẹ ôm cháu nó vào trong phòng mẹ ngủ được không?”

Biết mẹ Lâm thương cháu gái, dù sao Tiểu Tiểu ngủ rồi cái gì cũng không biết, Trần Ái Ân liền đem con bé giao cho mẹ Lâm ôm đi.

Tình cảm giữa Dương Dương và Tiểu Hoa qua một thời gian dài xa cách vậy mà vẫn còn không tệ, chỉ đùa giỡn nhau vài câu, Tiểu Hoa đã dẫn Dương Dương ra ngoài chơi luôn rồi.

Mới một lát mà trong phòng chỉ còn lại có hai người là Trần Ái Ân và Lâm Tiểu Muội thôi. Trần Ái Ân cũng thuận tiện đi vào chủ đề chính luôn: “Tiểu Muội, đối tượng của em đã về nhà mình ra mắt rồi à, bọn em qua lại đã bao lâu rồi, có tính toán gì chưa?”

Mặt Lâm Tiểu Muội đỏ bừng lên, cúi đầu nhỏ giọng đáp lời Trần Ái Ân: “Mẹ nói, em và Giang Binh tuổi đều không còn nhỏ, nếu không có vấn đề gì thì cuối năm nay cũng nên kết hôn.”

“Từ từ, Giang Binh? Chị nhớ rõ đối tượng của em đúng là họ Giang, nhưng cả tên cả họ không phải là ba chữ sao?” Sau khi sinh con xong thì trí nhớ của Trần Ái Ân kém đi một chút. Cô chỉ nhớ được đối tượng của Lâm Tiểu Muội tên có ba chữ, chắc chắn không phải là Giang Binh thôi. “Đối tượng của em sửa tên à?”

Lâm Tiểu Muội lại càng ngượng ngùng: “Không phải sửa tên, là đổi người khác rồi.”

Trần Ái Ân nghi hoặc: “Sao lại đổi người khác? Ngưới lúc trước đối xử không tốt với em à?” Thế sao trước kia cô không nghe Tiểu Muội nhắc tới nhỉ?

Lâm Tiểu Muội thở dài: “Cũng không phải là đối xử không tốt.”

“Thế thì là gì?”

Thời điểm này, nếu không có tình huống gì ngoài ý muốn thì một khi hai người đã thành đối tượng, khả năng chia tay sẽ là rất thấp.

Trước mặt Trần Ái Ân, Lâm Tiểu Muội cũng không có gì phải giấu giếm.

Đối tượng trước kia của cô - người mà cô đã từng đề cập với Trần Ái Ân, tên là Giang Mãn Quân, ở cùng một đội sản xuất với Giang Binh – đối tượng hiện tại của Lâm Tiểu Muội.

Vốn dĩ Lâm Tiểu Muội và Giang Mãn Quân ở cũng một chỗ cũng rất tốt. Tuy không hẳn là ngọt ngọt ngào ngào, nhưng Lâm Tiểu Muội cũng không tìm ra được tật xấu gì của Giang Mãn Quân cả. Bởi vậy nên Lâm Tiểu Muội mới viết thư báo cho Trần Ái Ân và Lâm Kiến Quốc biết chuyện cô đã có đối tượng.

Chuyện ngoài ý muốn là phát sinh ở ba tháng trước, Lâm Tiểu Muội đột nhiên được cho biết là Giang Mãn Quân vốn đã có một đối tượng khác, là một cô gái rất tốt, hai người họ cũng đã ở bên nhau khá lâu. Người nói chuyện này cho Lâm Tiểu Muội biết là Giang Binh. Giang Binh còn nói với cô, cậu ta thích Lâm Tiểu Muội cũng đã lâu.

“……” Trần Ái Ân đần ra, chuyện xưa này sao nghe quen tai thế nhỉ.

Lâm Tiểu Muội ngượng ngùng cười: “Chị dâu, chị đừng chê cười em. Em cũng không nghĩ tới lại có ngày mình gặp chuyện giống anh trai chị đâu.”

Khó trách lại quen tai như vậy, hoá ra là phiên bản khác của anh trai và chị dâu cô: “Chuyện này em đã hỏi qua Giang Mãn Quân chưa? Cậu ta nói thế nào? Cậu ta thừa nhận mình có đối tượng khác, lâu nay vẫn luôn lừa em à?”

Lâm Tiểu Muội dí dí giày trên mặt sàn đất, cả người lộ ra vẻ cực kỳ buồn bực: “Em hỏi anh ấy, anh ấy lại chả nói gì với em cả, xem như là cam chịu đi.”

Giang Mãn Quân đã có đối tượng, Lâm Tiểu Muội đương nhiên là không muốn da mặt dày tranh giành với người ta rồi: “Cô gái kia là thanh niên trí thức, lớn lên xinh đẹp còn biết chữ nữa. Cho dù Giang Mãn Quân không nói thì em cũng tự hiểu mà.”

Trần Ái Ân vừa mới trở lại, cũng chỉ là nghe Lâm Tiểu Muội nói qua nên cũng không thể cứ thế võ đoán chuyện hai người Giang Binh và Giang Mãn Quân được: “Có chuyện gì thì chờ chị có cơ hội gặp Giang Binh rồi lại nói.”

Nhắc tới đối tượng hiện tại, trên mặt Lâm Tiểu Muội mới lộ ra chút vui mừng: “Để chiều nay em kêu Giang Binh tới nhà ta một chuyến.”

Bình Luận (0)
Comment