Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 211 - Chương 211.

Chương 211. - Chương 211. -

Trần Ái Ân là sinh viên nên Lâm Tiểu Muội cực kỳ tin tưởng mắt nhìn người của cô.

“Được.” Gặp vài lần, tiếp xúc nhiều một chút mới biết được đối phương là người hay quỷ, cô cũng chỉ có thể làm hết sức mình thôi. Ai bảo cô không nhớ nổi tên khốn nạn cưới Lâm Tiểu Muội trong sách trong sách tên là gì chứ!

“Nhưng mà Tiểu Muội này, trong hai người đó, em thích ai hơn?”

Thái độ Lâm Tiểu Muội lại trở nên ngượng ngùng, cô buồn bực nói: “Cũng không hẳn là thích ai, không phải đều như thế cả sao? Thật ra Giang Binh đối xử với em… Khá tốt.” Nếu không thì, cô với Giang Mãn Quân không thành, sao lại có thể nhanh như vậy thành đôi với Giang Binh được.

Tính ra thì Giang Binh và Giang Mãn Quân còn là người của cùng một cái đội sản xuất cơ mà.

Trần Ái Ân cũng là phụ nữ, khi Lâm Tiểu Muội nói ra những lời này, biểu hiện bên ngoài của cô ấy cho Trần Ái Ân cảm giác, Giang Binh và Giang Mãn Quân rốt cuộc vẫn là không giống nhau.

Theo lý mà nói, vứt bỏ một tên đàn ông xấu xa lừa gạt mình, một lần nữa gặp được một người đàn ông thích mình, lại còn đối xử cực kỳ tốt với mình nữa, Lâm Tiểu Muội hẳn là nên vui vẻ, cảm thấy cực kỳ may mắn mới đúng.

Nhưng Lâm Tiểu Muội lại cảm thấy khó chịu như vậy, phỏng chừng trong lòng cô ấy, tình cảm là tương đối nghiên về hướng Giang Mãn Quân rồi.

Đây là cuộc đời của Lâm Tiểu Muội, cho dù là Giang Mãn Quân hay là Giang Binh, chỉ cần nhân phẩm không thành vấn đề, lại thật lòng với Lâm Tiểu Muội thì cuối cùng cô ấy lựa chọn gả cho ai, Trần Ái Ân cũng sẽ không đưa ra ý kiến gì hết, tôn trọng quyết định của Lâm Tiểu Muội.

Những thời điểm như vậy, chị dâu như cô chỉ cần ủng hộ cô ấy là được rồi.

Buổi chiều, Giang Binh quả nhiên tới cửa: “Chị dâu.”

Trần Ái Ân cười đến là thân thiết, nhưng ngoài miệng vẫn phân chia rạch ròi: “Trước không cần vội vàng gọi tôi là chị dâu đâu, như vậy dễ làm người khác hiểu lầm đấy. Hai ta là lần đầu tiên gặp mặt, cậu và Tiểu Muội cũng chỉ mới giai đoạn tìm hiểu. Nếu không chê thì gọi tôi một tiếng chị đi.”

Trần Ái Ân tuổi tác không lớn hơn so với Giang Binh, nhưng ở giữa lại có một Lâm Tiểu Muội, vậy nên kêu em cũng không thích hợp.

Giang Binh liền gọi: “Chị.”

Thời gian Giang Binh ở chơi tại Lâm gia cũng không lâu, nhưng trong thời gian một tiếng đồng hồ đó vẫn luôn giúp đỡ mấy việc lặt vặt trong nhà, gánh nước linh tinh gì đó đều rất tự giác, không cần người nhắc.

Mắt thường cũng nhìn ra được, Giang Binh là muốn tạo một ấn tượng tốt cho Trần Ái Ân.

“Bà nội, cô nhỏ, bọn cháu về rồi.”

Cũng đã gần 5 giờ, Lâm Đại Bảo và Lâm Nhị Bảo từ trường học về, vào cửa lại không thấy ai ở nhà. Lên tiếng chào hỏi một hồi, hai đứa bé liền cầm lấy nước để trên bàn mà tu ừng ực ừng ực một hơi.

“Anh cả, anh hai.”

Tiểu Hoa thay một bộ váy áo rất xinh từ trong phòng đi ra, không ngừng ở trước mặt Đại Bảo và Nhị Bảo xoay vòng vòng: “Váy này đẹp không, em có xinh không?”

“Váy này đâu ra?”

“Thím nhỏ cho em đó.”

“Hừ!” Lâm Đại Bảo không biết là ghen tị hay là không vui mà dùng mũi hừ một cái, cả khuôn mặt đều phát quặo.

“Hừ cái gì đấy, hừ thím hả?” Trần Ái Ân cũng từ trong phòng đi ra, gặp Đại Bảo và Nhị Bảo đã lâu không thấy, hiện đã cao đến bả vai mình.

Nhị Bảo hoan hô một tiếng, nhào về phía Trần Ái Ân: “Thím nhỏ, thím về rồi ạ, có mệt không, khát không thím, cháu rót nước cho thím nha?”

An tâm hưởng thụ Nhị Bảo “hầu hạ”, Trần Ái Ân tựa như lão Phật gia ngồi vắt chân trên ghế: “Sao đột nhiên lại ân cần thế, mỗi lần kêu cháu viết thư cho thím thì lại khó chịu quá cơ, viết bức thư khó vậy sao?”

Nhị Bảo cực kỳ khó xử: “Khó chứ ạ, cực kỳ khó luôn. Thím nhỏ, cháu không thích viết văn đâu. Hơn nữa, không phải anh cháu vẫn luôn viết thư cho thím sao? Việc gì mà còn một hai phải kêu cháu cũng viết nữa?”

Có chuyện gì thì không phải anh nó đã viết hết trong thư rồi sao, kêu nó viết có khác gì lặp lại lần hai đâu.

“Thế về sau thím chuẩn bị quà có phải cũng chỉ cần chuẩn bị cho anh cháu và Tiểu Hoa thôi, phần cháu khỏi luôn?”

Tiểu Hoa cười: “Đúng vậy, thím nhỏ, không cần cho anh hai cháu. Anh ấy toàn không nghe lời thím, thư viết cho thím cũng đều phải để anh cả thúc giục mãi, chẳng ngoan gì cả.”

Lâm Nhị Bảo: “Lâm Tiểu Hoa, em bán đứng anh!”

Ghét thế, rõ ràng đã nói rồi mà, không thể kể cho thím nhỏ việc này, Tiểu Hoa nói chuyện không tính toán gì hết.

“Đại Bảo hiểu chuyện, Tiểu Hoa cũng nghe lời nói, chỉ có Nhị Bảo cháu là lì lợm thôi. Cháu còn như vậy nữa thì lần sau thím nhỏ thật sự không chuẩn bị quà cho cháu đâu.”

Lâm Nhị Bảo thích làm đỏm, cho nên cái gì cũng không cần, chỉ thích nhất quần áo mới mà Trần Ái Ân tặng nó thôi.

Ở thế giới động vật, con đực lúc nòo cũng đẹp hơn con cái, bởi vì giống đực sẽ dùng vẻ ngoài đẹp đẽ của mình để hấp dẫn giống cái.

Lâm Nhị Bảo lúc này lại đột nhiên chú trọng vẻ bề ngoài khiến cho trong lòng Trần Ái Ân thoáng chút bất an.

Lúc này mới tiểu học mà Lâm Nhị Bảo đã muốn ăn diện giống như khổng tước rồi, chuyện là thế nào vậy?

Nếu mà mới tiểu học, Lâm Nhị Bảo đã dám yêu sớm lung tung gì gì đó, cô bảo đảm sẽ đem thằng nhóc Lâm Nhị Bảo này đánh đến kêu cha gọi mẹ luôn.

Nghe được mình sẽ không có quà, Lâm Nhị Bảo cuống lên: “Thím nhỏ, cháu ngoan lắm mà.”

“Cháu nói không tính, phải để Đại Bảo định đoạt. Đại Bảo, cháu nói thím nhỏ nghe nào, Nhị Bảo có ngoan không, có nghe lời cháu giống như Tiểu Hoa không?”

“Anh ơi anh ơi, anh ruột của em ơi, anh nhất định nhất định phải nói thật với thím nhỏ đó. Con nít nói dối là không ngoan đâu!”

Bình Luận (0)
Comment