Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 212 - Chương 212.

Chương 212. - Chương 212. -

Sau khi địa vị anh cả được củng cố thì Lâm Đại Bảo mới tha cho Lâm Nhị Bảo: “Cũng còn được, chỉ có tốc độ làm bài tập là hơi chậm thôi. Nhưng cháu nói không làm xong là không thể ra ngoài chơi, nó vẫn nghe lời. Thành tích không được 90 điểm nhưng 80 điểm thì vẫn được, cũng tàm tạm rồi.”

Lâm Nhị Bảo thở dài nhẹ nhõm: “Anh, anh quả nhiên là anh ruột em.”

“Đồ ngốc.” Nó nếu không phải là anh ruột của Nhị Bảo thì đã sớm mặc kệ quả trứng ngốc Nhị Bảo này rồi. Đồ ngốc bị người ta bắt nạt cũng không biết.

Nhìn thấy sắc mặt Lâm Đại Bảo đã hòa hoãn được phần nào, Trần Ái Ân mới hỏi Lâm Đại Bảo: “Đại Bảo làm sao vậy, tâm tình không tốt à? Thím về lâu vậy rồi mà Đại Bảo cháu hình như còn chưa chào thím tiếng nào đâu. Đi học cũng được hai, ba năm rồi mà lễ phép thì quên hết hả?”

Lâm Đại Bảo biệt nữu mà gọi một tiếng: “Thím nhỏ.”

“Lại đây nói thím nhỏ nghe nào, cháu làm sao thế? Lần trước gửi thư qua không phải còn tốt à. Thế mà lần này thím về gặp thì ngược lại, cứ cảm thấy cháu không vui là sao.”

Những cảm xúc nhỏ của Lâm Đại Bảo, Trần Ái Ân đã sớm cảm giác được.

Lo lắng nếu mình hỏi thẳng, Lâm Đại Bảo sẽ ngoan cố không nói, cho nên Trần Ái Ân mới xuống tay bắt đầu lôi kéo làm quen từ Lâm Nhị Bảo.

Lâm Tiểu Hoa giơ tay nhỏ nói: “Thím nhỏ, cháu biết đại ca vì sao không vui ạ.”

“Lâm Tiểu Hoa, em lại da ngứa rồi hả?”

“Hả? Đại Bảo, sao cháu lại nói chuyện với em gái mình như thế? Cháu là anh cả, phải chăm lo cho Tiểu Hoa và Nhị Bảo mới đúng chứ.”

Lâm Nhị Bảo: “Cháu cũng biết, thím nhỏ, anh cháu tủi thân đấy.”

“Tủi thân, ai bắt nạt cháu… Mẹ cháu sao lại ức hiếp cháu?” Lâm Đại Bảo chính một tiểu bá vương của cả vùng này, người bình thường sao có thể bắt nạt Đại Bảo được. Nói tới nói lui, chỉ còn lại có mẹ ruột thằng bé thôi.

“Cháu nói.” Lâm Nhị Bảo rất sẵn lòng kể hết chuyện này cho Trần Ái Ân.

Lâm Đại Bảo trừng mắt nhìn Lâm Nhị Bảo một cái: “Chuyện của tao thì tao sẽ tự nói, mày qua một bên làm bài tập đi. Bài tập làm không xong, hôm nay không được ăn cơm chiều.”

Ở phương diện này, Lâm Đại Bảo là tuyệt đối có quyền nói chuyện.

Đem Lâm Nhị Bảo đuổi đi làm bài tập, Tiểu Hoa lại cùng Dương Dương chơi chung với Tiểu Tiểu, Lâm Đại Bảo mới đem những chuyện mẹ nó đã làm nói cho Trần Ái Ân nghe.

Lâm Đại Bảo ở Triệu gia có một người anh họ, là bảo bối cục cưng của Triệu gia.

Hai năm qua, thế mà Lâm Đại Bảo đã sắp đuổi kịp vóc dáng của bảo bối cục cưng kia rồi .

Quần áo mà Trần Ái Ân chuẩn bị cho ba đứa bé này chính là hàng bán trong thành phố, không dễ mua lại còn đắt. Lâm Đại Bảo mỗi lần nhận được đồ do Trần Ái Ân gửi cho nó thì đều cực kỳ vui vẻ, cũng cực kỳ quý trọng.

Chuyện dở ở cái, khổ người của Lâm Đại Bảo và tên nhóc nhà họ Triệu kia không chênh lệch lắm, nghĩ đến cảnh con trai mình thường xuyên mặc quần áo Trần Ái Ân đưa, cháu trai duy nhất một bộ cũng không có, lại nghe người nhà mẹ đẻ cổ động, thế là Triệu Mỹ Hoa liền nhòm ngó đến đám đồ của Lâm Đại Bảo.

Chị ta thương lượng với Lâm Đại Bảo, về sau nếu Trần Ái Ân tặng đồ cho nó, nó phải chia thành hai phần, đem một nửa cho thằng bé nhà họ Triệu kia.

Ngay cả quần áo cũng phải chia, nếu bộ lần này Lâm Đại Bảo lấy thì lần tiếp theo, bộ đồ đó phải cho thằng bé nhà họ Triệu, hai đứa luân phiên nhau.

Lâm Đại Bảo từ bé đã ghét tên anh họ Triệu gia này, ngay cả đi đến nhà bà ngoại đều không muốn đi, thì làm sao chịu đem đồ thím nhỏ tặng mình chia một nửa cho một người như vậy được.

Vấn đề là, Lâm Đại Bảo không đồng ý, Triệu Mỹ Hoa hoặc cho qua chuyện này, không thì cũng có thể nói lại với Lâm Đại Bảo mà. Đây chị ta lại…

Cùng mày thương lượng, đó là cho mày mặt mũi. Tao là mẹ mày, mày là con tao, tao nói, mày phải nghe. Mày không chịu hả, vậy tao tự lấy thôi!

Triệu Mỹ Hoa chính là ra tay tiền trảm hậu tấu, thừa dịp Đại Bảo đi học, đem bộ quần áo mới nhất của nó đưa thẳng đến nhà mẹ đẻ cho cháu trai mặc.

Sau khi tan học trở về, Lâm Đại Bảo phát hiện được thì tức phát khóc. Nó không tìm mẹ, bởi vì nó biết tìm cũng vô dụng. Nhưng Lâm Đại Bảo cũng không muốn bỏ qua như vậy, cho nên nó tìm ông ba ruột Lâm Kiến Cường .

Xác định quả thật có chuyện này, ông ba thương con Lâm Kiến Cường liền bắt Triệu Mỹ Hoa đi lấy quần áo về.

Triệu Mỹ Hoa không chịu? Lâm Kiến Cường liền động thủ, đánh Triệu Mỹ Hoa một trận, đánh cho chị ta mặt mũi bầm dập.

Này vẫn chưa xong đâu, Lâm Kiến Cường lên tiếng, Triệu Mỹ Hoa nếu vẫn cố chấp không đi lấy bộ quần áo kia đem về thì sau này, một ngày chị ta chỉ có thể ăn hai bữa cơm, ăn cơm không thể ăn no. Phải như vậy mới tỉnh ra được, cho đến khi chịu đi lấy bộ quần áo kia về mới thôi.

Quậy đến tình cảnh như vậy, Triệu Mỹ Hoa cũng coi như học được một bài học rồi nhỉ?

Càng không.

Nếu thật sự dễ dàng tỉnh ngộ như vậy, thì Triệu Mỹ Hoa vẫn còn là Triệu Mỹ Hoa sao?

Trên người mang theo thương tích, bụng còn thường xuyên trống không, Triệu Mỹ Hoa tâm trạng bức bối. Vậy nên chị ta đem hết cái sai đều đổ cả lên đầu Lâm Đại Bảo, mặc kệ là lời nói khó nghe thế nào, Triệu Mỹ Hoa đều dùng để mắng chửi Lâm Đại Bảo.

Cái gì mà đồ súc sinh không lương tâm, còn không phải là một bộ quần áo ư, là đưa cho anh họ ruột thịt của mày mặc, chứ nào phải đưa cho người ngoài. Nếu không phải Lâm Đại Bảo không ra dáng em trai, không biết đau lòng chút nào cho anh họ, chị ta sẽ phải trộm sao?

Bình Luận (0)
Comment