Nếu Lâm Đại Bảo là một đứa trẻ hiểu chuyện, nó nên tự mình chủ động đưa qua đi chứ.
Chị ta mỗi ngày đều phải chịu đói, đói sắp chết đến nơi rồi. Chị ta mà thật sự chết đi thì tất cả đều là do thằng ôn con Lâm Đại Bảo hại hết. Chị ta thương nó Bảo như vậy, thế mà nó lại hại chết chị ta,. Đời này, chuyện khiến chị ta hối hận nhất chính là đã sinh ra đứa con trai độc ác Lâm Đại Bảo!
Tuần hoàn ác tính.
Lâm Kiến Cường nào có thể nghe nổi Triệu Mỹ Hoa mắng Lâm Đại Bảo. Triệu Mỹ Hoa cứ mắng một lần, Lâm Kiến Cường lại đánh cho chị ta một trận, ăn đánh xong, oán khí của Triệu Mỹ Hoa đối với Lâm Đại Bảo lại càng sâu càng dày. Cứ như vậy mà tiếp tục vô hạn tuần hoàn, áp lực trong đó sao một đứa bé như Lâm Đại Bảo lại có thể chịu được.
Nó muốn tìm Trần Ái Ân nói ra hết thảy, nhưng Trần Ái Ân lại cách nó quá xa, viết thư lại quá chậm, Lâm Đại Bảo cũng không thể cứ thế phơi hết “vết thương lòng” của mình ra được.
Cũng vì thế, vừa nhìn thấy người mà mình thân thiết ỷ lại nhất, nhũng tủi thân mà lâu nay Lâm Đại Bảo phải chịu đựng cứ thế tự nhiên bộc phát ra hết.
Trần Ái Ân sờ sờ đầu và lỗ tai của Lâm Đại Bảo: “Thật là vất vả cho cháu rồi.” Có một bà mẹ hồ đồ như vậy, bị đánh cũng không sợ luôn?
Lâm Đại Bảo hít hít mũi, cố nén nước mắt đang nhịn không được muốn trào ra.
Lâm Đại Bảo dần dần trưởng thành, những chuyện nó có thể hiểu được càng ngày càng nhiều, suy nghĩ của bản thân cũng càng ngày càng độc lập hơn.
Đối mặt với một người mẹ hồ đồ như vậy, Lâm Đại Bảo luôn suy nghĩ, mẹ mình vì sao lại là loại người này, vì sao mẹ của người khác lại là dáng vẻ kia. Nhất là sau khi nhận được thư và quà do Trần Ái Ân gửi tới, Lâm Đại Bảo lại nhịn không được mà nghĩ, nếu nó là con của thím nhỏ thì thật tốt biết bao.
Trần Ái Ân nhìn hốc mắt thằng bé đều đã đỏ lên rồi, cô dang tay ra: “Có muốn khóc một lát trong ngực thím nhỏ không nào? Cháu còn nhỏ, khóc nhè không mất mặt đâu, thím nhỏ ôm cháu nhé?”
Mặt Lâm Đại Bảo đỏ lên, dùng mu bàn tay chùi mắt một cái: “Cháu đã là người lớn rồi, cháu không khóc đâu!”
Lâm Đại Bảo không cần Trần Ái Ân ôm, nhưng Tiểu Tiểu thì muốn lắm.
Đã chơi cùng anh chị thật lâu rồi, Tiểu Tiểu nhịn không được bắt đầu nhớ Trần Ái Ân, luôn miệng gọi mẹ.
Dương Dương nói với Tiểu Tiểu là mẹ ở bên ngoài. Sau khi được Lâm Tiểu Hoa giúp mang giày vào, Tiểu Tiểu cứ thế ném hai anh chị nó qua một bên, nhanh chân chạy ra tìm mẹ. Vừa thấy Trần Ái Ân đang giang hai tay ra, Tiểu Tiểu liền nhắm thẳng về phía Trần Ái Ân mà lao vào: “Mẹ, mẹ!”
Đem cô con gái nhỏ vớt lên, ôm vào trong ngực hôn một cái, Trần Ái Ân mới hỏi: “Làm sao vậy, mẹ không phải ở đây à? Con chơi với anh chị có vui không?”
Tiểu Tiểu dùng sức gật gật đầu nhỏ: “Vui.”
Dùng gật đầu để biểu đạt còn chưa đủ, Tiểu Tiểu vỗ vỗ hai bàn tay, tỏ vẻ mình vui đến như vậy như vậy luôn.
Xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ mềm mại như đậu hủ của con gái mình một phen, Trần Ái Ân dạy Tiểu Tiểu nhận người: “Tiểu Tiểu, đây là anh.”
Tiểu Tiểu không quen biết Lâm Đại Bảo, vừa nghe anh cả liền quay qua kêu Dương Dương – lúc này đang từ trong phòng đi ra: “Cạc cạc cạc cạc…” (anh trai- tiếng Trung là ca ca, con bé nói ngọng thành cạc cạc)
Dương Dương thở dài một cái, như ông cụ non mà nói: “Tiểu Tiểu, là anh, không phải cạc cạc. Em cứ kêu cạc cạc cạc cạc như vậy, người khác nghe được lại cho rằng nhà ta nuôi gà mái đấy.”
Gà mái?
Tiểu Tiểu ánh mắt sáng lên, hai ngón trỏ ghép thành một góc nhòn nhọn, đặt lên miệng mình: “Kỉ kỉ kỉ kỉ.”
Dương Dương: “Vịt con?”
Tiểu Tiểu: “Cạc cạc cạc ca.”
Dương Dương: “Gà trống?”
Tiểu Tiểu: “Ác ác ác ác.”
Dương Dương: “Chó con.”
Tiểu Tiểu: “Gâu gâu gâu gâu!”
Mẹ Lâm: “Tiểu Tiểu nhà ta thật thông minh. Chưa nói sỏi mà đã học được tiếng kêu của nhiều con vật như vậy rồi. Đúng là cháu gái bảo bối của bà nội mà.”
Mẹ Lâm và Lâm Tiểu Muội đồng thời bị biểu hiện “khiêm tốn” của Tiểu Tiểu làm cho ngạc nhiên không thôi. Cô bé vừa xinh xắn lại biết nghe lời kia là của nhà ai nào, hà, nhà bọn họ đó!
Được khen ngời nhiệt tình như vậy, Tiểu Tiểu vui vẻ đá đá đối chân ú nu, giọng sữa ngọt ngào gọi: “Bà… Cô…”
Lâm Tiểu Muội không biết cái gì gọi là “manh”, cô chỉ biết sau khi nhìn thấy bộ dạng này của Tiểu Tiểu là cô hận không thể khiến cho mình về sau kết hôn gả chồng cũng có thể sinh được con gái, tốt nhất là một con gái như Tiểu Tiểu vậy: “Tiểu Tiểu, cô nhỏ thích cháu lắm, cho cô nhỏ ôm một cái được không?”
Tiểu Tiểu chớp chớp, cười hì hì rồi vươn tay nhỏ ra cho Lâm Tiểu Muội bế. Chờ Lâm Tiểu Muội đưa tay ra định ôm cô bé thì Tiểu Tiểu lại rụt tay về, cười ha ha rồi như con trùng nhỏ rúc vào lòng ngực mẹ, kêu to: “Mẹ, mẹ!”
Vỗ vỗ mông nhỏ của Tiểu Tiểu, Trần Ái Ân vừa tức vừa buồn cười: “Bây giờ vui vẻ quá còn gì? Nhiều người chơi với con như vậy, tật xấu lại tăng thêm thôi phải không. Con bé nghích ngợm này.”
Lâm Đại Bảo nhìn chằm chằm vào Tiểu Tiểu: “Thím nhỏ, đây là em cháu ạ?”
“Ừ, là em gái nhỏ của các cháu đó, ở nhà gọi là Tiểu Tiểu, đi học gọi là Lâm Tiếu Tiếu. Lâm Tiếu Tiếu là tên do chú nhỏ mấy đứa đặt đấy…”
“Còn Tiểu Tiểu là do em đặt!” Dương Dương thật kiêu ngạo, bây giờ nó đã đi học rồi. Giữa nhiều bạn nhỏ như vậy, cũng chỉ có mình nó là người đã được đặt tên cho em gái thôi, còn những người khác đều chưa từng bao giờ.
Lâm Đại Bảo nhéo mặt Dương Dương một cái: “Đừng đắc ý, còn không phải là lấy tên thôi sao? Về sau anh cũng đặt tên cho con trai anh!”
Trần Ái Ân: “…” Còn biết phải đặt tên cho con trai mình nữa?
Ôm Tiểu Tiểu, Trần Ái Ân tiếp tục dạy: “Tiểu Tiểu, đây cũng là anh, anh lớn, Dương Dương là anh nhỏ. Gọi anh đi nào.”
“Cháu, còn cháu nữa mà, cháu cũng là anh của bé á. Tiểu Tiểu, anh là anh hai của em. Thím nhỏ, Tiểu Tiểu thật là xinh, có thể cho cháu ôm một cái không?”