Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 214 - Chương 214.

Chương 214. - Chương 214. -

Có thể nhìn ra được, Nhị Bảo thật sự rất thích mấy cô bé xinh xắn, cho dù là cô bé chỉ mới hơn một tuổi như Tiểu Tiểu.

Lúc Trần Ái Ân vừa mới gả tới, trong thôn cũng có những cô bé lớn bằng Tiểu Tiểu bây giờ, nhưng không có cô bé nào xinh xắn như Tiểu Tiểu cả. Từ đó đến này, Trần Ái Ân cũng chưa thấy Nhị Bảo gặp bé gái nhà ai mà nói là muốn ôm một cái hết.

Tiểu Tiểu muốn hoa mắt luôn rồi, từ đâu ra mà nhiều anh như vậy á?

Là bông hoa nổi bật giữa ngàn lá xanh, Tiểu Tiểu dứt khoát nhìn về phía Lâm Tiểu Hoa, ngọt ngào mà hô một tiếng: “Cát cát.”

Lâm Tiểu Hoa nâng cằm, đi bước một tới: “Tiểu Tiểu giống em, đều là bé gái, Tiểu Tiểu muốn chơi với em thôi.”

Nhị Bảo: “Em tránh một bên đi, Tiểu Tiểu ngoan, gọi anh nào, rồi anh dẫn em đi chơi. Anh dẫn em đi hái trái cây trên núi nhé, cực kỳ ngọt, ăn ngon lắm luôn.”

“Thím nhỏ, sao Tiểu Tiểu gọi Tiểu Hoa mà không gọi cháu vậy? Cháu thích Tiểu Tiểu lắm, Tiểu Tiểu không thích cháu ạ?” Tiểu Tiểu không chịu gọi anh, khiến cho Lâm Nhị Bảo vò đầu bứt tai, gấp như khỉ con luôn rồi.

Trần Ái Ân buông Tiểu Tiểu xuống, để mấy đứa nhỏ lại chơi tiếp trong phạm vi tầm mắt cô: “Đừng vội, Tiểu Tiểu thân với Tiểu Hoa là vì hai đứa nó cùng chơi với nhau cả trưa rồi. Chờ cháu chơi với Tiểu Tiểu nhiều hơn, con bé cũng sẽ gọi cháu là anh thôi?”

Anh hai dễ làm như vậy sao? Phải yêu quý, cùng chơi với Tiểu Tiểu mới được làm anh hai đó.

Nhị Bảo: “Vậy giờ cháu cùng chơi với Tiểu Tiểu, cố gắng để em ấy gọi cháu là anh hai.”

Nói rồi cùng mấy đứa em chơi thành một đống. Tiểu Tiểu nhìn thấy bạn chơi cùng lại nhiều thêm thì vui vẻ, cười khanh khách không thôi.

“Đại Bảo, cháu không qua đó chơi à? Tiểu Tiểu cũng chưa chịu gọi cháu là anh đâu.”

Lâm Đại Bảo dối lòng hừ hừ nói: “Không vội, cháu chứ có phải Nhị Bảo đâu, Tiểu Tiểu sẽ gọi cháu thôi. Nhị Bảo, lại đây, bài tập còn chưa làm xong kia kìa, phải làm xong mới được qua chơi với Tiểu Tiểu!”

Bỏ nó một bên mà chạy đi chơi hả? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Mới sờ sừng dê biện trên đầu Tiểu Tiểu được mấy cái, Nhị Bảo buồn bực không thôi: “Anh, em có thể chơi trước với Tiểu Tiểu một lát không, chút nữa em sẽ làm bài tập.” Hôm nay không giống mọi khi, em gái nhỏ mà không gọi nó là anh, lòng nó sẽ rất khó chịu đó.

“Không được, giờ em không làm bài tập, anh sẽ phạt em không được chơi cùng Tiểu Tiểu luôn.”

Cũng may lời anh cả nói vẫn rất có trọng lượng lắm, Nhị Bảo dù không cam tâm tình nguyện thì cũng chỉ có thể bĩu môi, ngoan ngoãn quay về ngồi làm bài tập bên cạnh Đại Bảo thôi.

Chẳng qua, khi thấy Đại Bảo chỉ tốn chút thời gian đã làm xong hết bài tập, sau đó lại thay vào chỗ mình cùng chơi với Tiểu Tiểu khi nãy, Nhị Bảo gấp đến độ sắp khóc luôn rồi: “Anh, anh vô lại, anh bắt em làm bài tập còn mình lại qua chơi với Tiểu Tiểu!”

Đại Bảo đắc ý cười: “Anh vô lại cái gì nào, anh kêu em làm bài tập, thế anh có làm phần mình không?”

“Có.”

“Thế chẳng phải là anh đã làm bài tập, còn làm xong sớm nên anh mới có thể cùng chơi với Tiểu Tiểu. Còn em lúc nào bảo làm bài tập cũng dây dưa như vậy hết, nếu em sớm làm xong thì không phải là nãy giờ đã được chơi cùng Tiểu Tiểu rồi à? Về sau làm bài tập phải cần mẫn một chút, nhớ chưa?”

Học được một bài học, Nhị Bảo khóc không ra nước mắt: “Về sau em bảo đảm sẽ làm nhanh hơn anh cho xem.”

Trần Ái Ân nhướng lông mày, được đấy, Đại Bảo thật sự có tài, đúng là càng ngày càng ra dáng anh cả trong nhà. Nhị Bảo được quản lý chặt chẽ như vậy rồi, sau này hẳn là sẽ không lại trở thành một tên lăng nhăng đâu nhỉ?

Ý cười trên mặt mẹ Lâm càng đậm: “Từ một năm kia được con dạy dỗ, thằng bé Đại Bảo đúng là càng ngày càng tốt. Cho dù Triệu Mỹ Hoa vẫn không đáng tin cậy, nhưng trong thời gian con không ở đây, Đại Bảo quả thật không làm chúng ta thất vọng, để mẹ và Tiểu Muội nhọc lòng. Trước kia mẹ cứ lo lắng Đại Bảo về ở với Triệu Mỹ Hoa sẽ học không giỏi, giờ ấy à, mẹ chỉ đau lòng thằng bé sao lại có một người mẹ hồ đồ như Triệu Mỹ Hoa cơ chứ!”

“Còn không phải vậy à?” Lâm Tiểu Muội cũng cực kỳ tức giận, “Anh cả em biết đánh, nhưng đánh rồi, chị dâu cả cũng không thay đổi được chút nào, vậy mà không biết đường đổi một cách khác sao? Hai người bọn họ hồ đồ, lại khiến cho ba đứa nhỏ Đại Bảo phải chịu tội, em cũng sắp tức chết luôn rồi.”

Đại Bảo mới được chị dâu dạy dỗ một năm mà nhìn xem hiện tại tốt thế nào.

Cho dù tính tình Đại Bảo vẫn còn giống như trước, không thể trêu vào. Chọc giận thằng bé, nó cũng sẽ vung nắm đấm. Nhưng hiện tại Đại Bảo còn biết nói lý, dù có vung nắm đấm cũng là vung có lý có tình.

Đại Bảo đi học đến nay mới có ba năm, vậy mà giờ đều đã nằm trong ban cán sự của lớp rồi. Trong lớp có ai bị bắt nạt, chắc chắn sẽ tìm Đại Bảo nhờ giúp đỡ. Đối mặt với nắm đấm của thằng bé, đám nhóc con kia không dám không nghe lời.

Nói đơn giản thì giờ Đại Bảo đã thành ông vua con trong trường rồi, lời nói đều có trọng lượng ngăng bằng thầy cô giáo ấy chứ.

“Chị dâu, chị không biết đâu, bây giờ Đại Bảo giỏi lắm. Mấy đứa bé trong đội sản xuất chúng ta đều nghe lời nó, nhà ai có con nít không nghe lời là toàn chạy tới nhà ta tìm Đại Bảo nhờ giúp đỡ thôi.”

“Thật á? Đại Bảo, sao trong thư không thấy cháu nhắc tới?”

Ở cạnh đó, Đại Bảo vẫn luôn dựng thẳng lỗ tai nghe chuyện, nó ưỡn ngực nói: “Thầy cô cháu nói, làm người phải khiêm tốn, cũng chỉ là một ít chuyện nhỏ thôi, cần gì phải cố ý viết thư khoe với thím nhỏ chứ. Chờ khi nào cháu nhận được giấy khen học sinh ba tốt, cháu sẽ nói với thím.”

“Bày đặt.” Lâm Tiểu Muội không khách khí mà vạch trần Lâm Đại Bảo, “Nó cũng muốn kể lắm, nhưng lại sợ mất mặt, cũng sợ chọc chị giận nữa.”

Trần Ái Ân hỏi: “Vì sao cơ?” Đây là việc tốt mà, cô giận làm gì, mất mặt là chuyện gì nữa?

Bình Luận (0)
Comment