Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 215 - Chương 215.

Chương 215. - Chương 215. -

Nói đến chuyện này, Lâm Tiểu Muội cũng tức đến muốn đánh người, đến cô mà cũng muốn học Lâm Đại Bảo, dùng nắm đấm nói chuyện luôn ấy chứ: “Còn không phải tại chị dâu cả à, quá không biết xấu hổ. Đại Bảo trở nên giỏi giang như bây giờ, hai vợ chồng anh cả cũng rất vui mừng. Sau đó chị dâu cả thế mà lại chém gió với mọi người trong đội sản xuất là Đại Bảo có thể có ngày hôm nay, tất cả đều là do người mẹ ruột là chị ta dạy dỗ tốt!”

Hừ, da mặt cũng thật dày.

Lúc Đại Bảo còn ở với chị dâu cả, Đại Bảo cũng là tiểu bá vương, nhưng đám trẻ con trong đội sản xuất khi đó đều là sợ Đại Bảo, không muốn chơi cùng nó. Đâu giống như hiện tại, đứa nào đứa nấy đều nghe lời Đại Bảo răm rắp.

“Khụ…” Ở trước mặt Đại Bảo lại nói Triệu Mỹ Hoa như vậy, Trần Ái Ân cảm thấy không hay lắm, “Mẹ, chúng ta nói chuyện về Giang Binh đi.”

Sự chú ý của mẹ Lâm lập tức bị dời đi: “Hôm nay con gặp Giang Binh rồi nhỉ, con thấy Giang Binh thế nào, Tiểu Muội cùng cậu ta có được không con?”

Cô con dâu cả Triệu Mỹ Hoa này giờ chỉ có thể chấp nhận, nhưng người con rể Giang Binh này thì còn có thể tuyển. Mẹ Lâm hiện tại chỉ còn lại một mối lo là chuyện hôn sự của Lâm Tiểu Muội thôi, bà muốn tìm một nhà trong sạch để gả Lâm Tiểu Muội.

Trần Ái Ân: “Hôm nay là lần đầu con gặp Giang Binh, cũng không quá nhiều lời để nói, không biết cậu ta thế nào. Mẹ, con muốn nghe xem trong mắt mẹ, Giang Binh là người thế nào.”

So với cô thì mẹ chồng và Tiểu Muội chắc chắn sẽ hiểu rõ cậu ta hơn cô nhiều. Tiểu Muội là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, cho nên ý kiến của cô ấy không thấu đáo, không có giá trị tham khảo.

Trần Ái Ân chỉ hy vọng lập trường của mẹ Lâm trung lập một chút, cho cô được vài đánh giá khách quan.

Mẹ Lâm lập tức hăng hái: “Mẹ thấy Giang Binh này ấy à, cực kỳ tốt. Hôm nay cậu ta tới nhà một thời gian tương đối ngắn nên con không biết đó thôi. Nhà mình nhiều củi như vậy, tất cả đều là Giang Binh chặt rồi buộc lại đặt ở trước cổng nhà mình đấy. Hơn nữa, lu nước trong nhà lúc nào cũng đầy hết. Tiểu Muội thích thứ gì, Giang Binh cũng sẽ gạt chúng ta lén lút mà đi mua. Tiền tiêu như giấy vậy, đều đem đồ tặng vào tay Tiểu Muội nhà mình hết.”

Lâm Tiểu Muội tuy rằng thẹn thùng, nhưng cô cảm thấy mình cũng nên vì Giang Binh nói một câu công bằng: “Chị dâu, Giang Binh người này đúng là rất có tâm. Ruộng nhà mình không phải cần phải cấy mạ sao? Giang Binh hơn nửa đêm không ngủ được, chạy đến ruộng nhà mình làm việc. Ngày hôm sau mẹ đi ra ruộng mới thấy, còn đang lấy làm lạ là ai lại đến làm giúp nữa chứ. Sau lại vẫn là em đi hỏi Giang Binh, anh ấy lại cứ thế cười với em như đồ ngốc vậy.”

“Còn không phải thế sao, nhờ có Giang Binh giúp một tay mà mẹ không biết là nhẹ nhàng hơn bao nhiêu. Kiến Cường có bận bên ruộng nhà nó cũng không sao cả.”

Cho nên mới nói, trong nhà quả nhiên là cần phải có một người đàn ông đáng tin mới được. Lúc chồng bà còn sống, bà dựa vào ông ấy; ông ấy mất rồi, ban đầu cũng may mà có Kiến Quốc. Bây giờ ấy à, bà có con rể đỡ đần rồi!

Trần Ái Ân cực kỳ ngạc nhiên: “Giang Binh thật sự tốt như vậy?”

“Còn không phải sao?! Ái Ân, con cũng thấy Giang Binh tốt đúng không? Vậy Tiểu Muội có thể gả cho cậu ta rồi?”

“Mẹ!” Lâm Tiểu Muội dậm chân một cái, “Mẹ gấp cái gì, con, dù sao con cũng không vội gả chồng đâu.”

Trần Ái Ân không hé răng mà yên lặng hồi tưởng lại biểu hiện hôm nay của Giang Binh. Một lát sau, Trần Ái Ân lại hỏi: “Nhà Giang Binh có những ai?”

Lâm Tiểu Muội: “Trong nhà, Giang Binh là con út, trên còn có ba chị gái. Mẹ nói, bởi vì Giang Binh là con trai duy nhất của Giang gia nên hẳn là ba chị gái kia sẽ đối xử tốt với vợ của Giang Binh thôi.”

Mẹ cô nói, ba người chị của Giang Binh đều trông cậy vào vợ của Giang Binh sinh cháu trai nối dõi tông đường. Là cô gái mới lớn, chuyện này, Lâm Tiểu Muội quả thật nói không nên lời, không có mặt mũi để lặp lại một lần.

Trần Ái Ân cả kinh: “Trọng nam khinh nữ? Nhà như vậy, con không quá thích đâu. Lỡ vạn nhất Tiểu Muội sinh con gái thì làm sao bây giờ?”

Không quá thích là nói giảm nói tránh rồi đó, Trần Ái Ân muốn nói chính là, làm một cô gái thì những nhà mà trọng nam khinh nữ như vậy là phải loại trừ đầu tiên, không thể gả đến những nhà như vậy được.

Nhưng cô biết, thập niên 70 lúc này, tư tưởng của người dân vẫn còn xưa cũ, chỉ sợ là ngay cả mẹ chồng cô cũng không cảm thấy ý nghĩ “nhà nào cũng phải sinh cho bằng được một đứa con trai” là một điều sai lầm ấy chứ.

Quả nhiên, mẹ Lâm cảm thấy đây không phải là vấn đề gì quá lớn: “Mẹ sinh hai người con trai rồi mới sinh Tiểu Muội, thế nên con bé Tiểu Muội có thể sinh con trai mà. Hơn nữa, cho dù thai đầu con bé sinh con gái cũng có sao đâu, có thể sinh đứa nữa. Trước nở hoa, sau kết quả, sinh chị gái trước còn có thể giúp đỡ chăm sóc em trai, đỡ đần Tiểu Muội ấy chứ.” Vậy không phải càng tốt sao?

Trần Ái Ân xoa xoa huyệt Thái Dương, nhà nước rất nhanh sẽ thi hành chính sách một con rồi.

Mười tháng hoài thai, Tiểu Muội chắc chắn không kịp. Cho dù Tiểu Muội kiên quyết muốn sinh đứa thứ hai, nhưng lỡ như vẫn là con gái thì sao, lại sinh tiếp sao? Cô không hy vọng câu chuyện trong tiểu phẩm 《 Đội du kích siêu sinh 》 lại phát sinh ở trên người Tiểu Muội đâu.

Bình Luận (0)
Comment