Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 216 - Chương 216.

Chương 216. - Chương 216. -

Đáng tiếc là những lo lắng này Trần Ái Ân lại không có cách nào nói rõ với mẹ Lâm và Lâm Tiểu Muội: “Chuyện của Tiểu Muội và Giang Binh vẫn còn sớm, chúng ta trước không vội thảo luận vấn đề sinh con trai hay sinh con gái đâu. Giang Binh có ba người chị, trong nhà chắc sẽ được cưng chiều lắm nhỉ? Việc nặng trong nhà, rồi cả việc nhà nông nữa, là do ai làm?”

Mẹ Lâm và Lâm Tiểu Muội nghe mà ngây ngẩn cả người, mẹ Lâm nhìn về phía Lâm Tiểu Muội, Lâm Tiểu Muội cố gắng nhớ lại: “Hình như… Hình như chủ yếu là do ba người chị làm thì phải. Giang, Giang Binh nói với con, nếu về sau con và anh ấy ở bên nhau, không cần làm việc nhà nông. Con là công nhân nhà máy, vẫn có thể cứ đi làm như trước.”

Lâm Tiểu Muội từ bé đã không hề phải động tay vào việc nhà nông, cũng không thích làm việc nhà nông, cô thích đi làm ở nhà máy.

Lúc trước, khi hai người tán gẫu với nhau, bởi vì Giang Binh nói điều đó làm cô rất vừa lòng, nên Lâm Tiểu Muội cũng không nghĩ nhiều. Hôm nay Trần Ái Ân nhắc tới, Lâm Tiểu Muội mới nhớ đến chuyện này.

“Thế thì đúng rồi!”

Mẹ Lâm hồ đồ: “Ái Ân à, đúng gì hả con?”

Trần Ái Ân nhìn về phía Lâm Tiểu Muội: “Tiểu Muội, những lời gì nói sau đây, em không cần phải tin ngay, nhưng chính em có thể phân tích một chút, xem nó có lý hay không. Hôm nay khi gặp Giang Binh, chị phát hiện da mặt cậu ta cực kỳ trắng.”

“Trắng thì tốt chứ sao, giống các thanh niên tri thức trong đội sản xuất, Tiểu Muội nhà ta thích.” Mẹ Lâm nói tiếp.

Lâm Tiểu Muội gật gật đầu, điểm này cô quả thật là rất thích.

Trần Ái Ân bất đắc dĩ: “Mẹ, mấy thanh niên trí thức mặt trắng mà mẹ nói, đó là lúc họ mới tới đội sản xuất thôi. Mấy năm trôi qua, mẹ, mẹ thử quay đầu lại nhìn xem, đội sản xuất của chúng ta còn có thanh niên trí thức nào là da mặt còn trắng ạ?”

“…” Mẹ Lâm thử nhớ lại, hình như là không có thật. Ấn tượng của bà với nhóm thanh niên trí thức chỉ dừng lại lúc họ mới tới đội thôi.

“Người làm việc nhà nông dưới trời nắng chang chang như hôm nay thì nào có ai mà không đen.” Đừng nói với cô là Giang Binh trời sinh phơi không đen, cô không tin. “Giang gia sinh ba cô con gái, rồi khó khăn lắm mới sinh được một anh con trai là Giang Binh, người Giang gia từ trên xuống dưới còn không xem cậu ta như bảo bối mà nâng niu sao được. Giang Binh đến tuổi phải tìm đối tượng,vậy chắc hẳn ba người chị kia gả chồng cả rồi đúng không? Nào có cô gái nào đã gả chồng còn về nhà mẹ đẻ giúp đỡ việc đồng áng chứ, thế người đàn ông như Giang Binh thì để làm gì?”

“Chuyện này…” Mẹ Lâm khó xử, “Ba chị gái của cậu ta tự nguyện……”

“Mẹ, bây giờ vấn đề không phải là tự nguyện hay không tự nguyện. Ví như nhà ta đi. Mẹ đã từng nói với con, ruộng nhà ta không ít, cũng nhờ có anh cả và Kiến Quốc là người có khả năng như vậy với có thể chỉ cần một ngày là làm tốt rồi. Đổi lại là mẹ, cũng phải mất hai, ba ngày đúng không?”

“Đúng vậy.” Những lời này, đều là bà nói.

“Công việc lớn nhỏ trong nhà họ Giang đều là do ba người chị của Giang Binh làm giúp cả. Mẹ, mẹ thấy Giang Binh có thể làm tốt được mọi việc như anh cả và Kiến Quốc sao?” Quá không thực tế rồi!

Lâm Tiểu Muội sắc mặt cứng đờ, cô cũng cảm giác được chuyện hình như có chỗ nào đó không thích hợp.

Nhìn thấy hai mẹ con đã ý thức được, Trần Ái Ân lại tiếp tục nói: “Hai người nói với con, chỉ một mình Giang Binh mà chỉ dùng thời gian một buổi tối mà có thể làm xong việc ngoài ruộng nhà mình. Nhưng hôm nay con gặp Giang Binh, dù thế nào cũng cảm thấy Giang Binh không phải là người làm được như vậy đâu?”

Giang Binh da mặt trắng là một chuyện, lúc giúp trong nhà gánh nước, cô để ý quan sát thì thấy vết chai trên tay Giang Binh không quá rõ ràng.

Cho dù Giang Binh là con trai duy nhất của Giang gia nên được cưng chiều, hơn nữa lại là tới nhà đối tượng, cố ý thay một bộ quần áo mới rồi mới đến đi. Nhưng trên giày Giang Binh thế mà lại không dính chút bùn đất nào ngoài ruộng cả.

Làm người xuyên đến từ khi còn trong bào thai, sau khi khôi phục ký ức thì cuộc sống sinh hoạt bình thường của dân quê thập niên 60, 70 là như thế nào, Trần Ái Ân đều quá rõ ràng. Nhưng những điều bình thường đó, vậy mà Trần Ái Ân lại chẳng hề thấy được điểm nào trên người Giang Binh.

Vừa nghe thấy Giang gia có bốn người con mà chỉ có một mình Giang Binh là con trai, Trần Ái Ân đã bị doạ không nhẹ rồi.

Ai ngờ đâu, điều cô lo lắng quả là không hề dư thừa.

“Lúc Giang Binh gánh nước giúp nhà ta, con để ý thấy cậu ta vẫn luôn đổi vai qua lại. Với người làm việc ngoài ruộng thì hai gánh nước kia mới nặng bao nhiêu chứ, còn cần đổi vai vài lần mới gánh xong?”

Người khác múc nước thế nào, Trần Ái Ân chưa thấy qua, nhưng bộ dạng Lâm Kiến Quốc múc nước thì Trần Ái Ân đã gặp qua rồi. Không cần Giang Binh được như Lâm Kiến Quốc, hai thùng nước gánh trên vai giống như không trọng lượng vậy, nhưng Giang Binh cứ hết đổi vai bên này lại đổi qua vai kia, đổi tới đổi lui làm Trần Ái Ân nhìn mà mệt thay.

Phương pháp lựa chọn này của cô cũng không tệ nhỉ.

Mẹ Lâm không hiểu ra sao: “Tiểu Muội, là thế hả con? Lúc Giang Binh gánh nước có đổi vai à?”

Mẹ Lâm chỉ lo vui mừng vì con rể thương con gái bà thế nào, hiếu thuận với bà ra sao. Chứ lúc Giang Binh gánh nước là bộ dạng gì, mẹ Lâm đâu có thấy được. Khi Giang Binh vội vàng làm việc, mẹ Lâm đều không nói hai lời chui vào bếp, nói là muốn làm nhiều thêm mấy món ăn ngon nữa đãi khách.

Bình Luận (0)
Comment