Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 217 - Chương 217.

Chương 217. - Chương 217. -

Lâm Tiểu Muội lắc đầu: “Con không biết, con không để ý.”

Còn không phải chỉ là gánh ít nước thôi sao, lúc trước, khi Giang Mãn Quân còn là đối tượng của cô cũng giúp gánh không ít, có gì đẹp mà xem?

Nếu không phải hôm nay chị dâu nói đến, cô quả thật không biết gánh nước còn có nhiều điều cần chú ý, để tâm như vậy.

“Chị dâu, ý của chị là?”

“Tiểu Muội, nghe chị nói nhiều như vậy, em có cảm giác gì?”

Lâm Tiểu Muội cúi đầu, lôi kéo góc áo mình: “Có chút quái quái.” Trước kia còn cảm thấy gả cho Giang Binh cũng khá tốt, hiện tại, cô giống như chẳng mấy hứng thú với tương lai bên nhau cùng Giang Binh nữa.

Lâm Đại Bảo lúc này xen mồm một câu: “Thím nhỏ, cháu không thích Giang Binh kia đâu, cháu cảm thấy đối tượng trước kia của cô nhỏ so với hiện tại khá hơn nhiều.”

“Đi chỗ khác, người lớn nói chuyện, trẻ con đừng xen mồm.” Mẹ Lâm bị Trần Ái Ân nói đến tim gan đều luống cuống. Vừa rồi bà còn rất vừa lòng với người con rể chọn được, vậy mà giờ lại bị nói đến cả một người đầy tật xấu. Thế rốt cuộc là tốt hay là không tốt, có thể hay không thể gả đây?

Lâm Đại Bảo trợn trắng mắt: “Bà nội, đừng khinh cháu nhỏ, cháu cũng có nhân quyền đấy. Bà lần nào cũng đều như vậy, không để cháu nói cho hết lời.”

Mẹ Lâm tức đến bật cười, vỗ một cái lên mông Lâm Đại Bảo: “Cháu còn là con nít con nôi, biết cái gì? Cháu nói chú Giang Binh không tốt, vậy cháu cũng nói như thím nhỏ của cháu đi, nói rõ ra xem chú Giang Binh có chỗ nào không tốt!”

Lâm Đại Bảo bĩu môi: “Thì là không tốt đó, cho cháu cảm giác không tốt. Cô nhỏ, đừng có gả cho chú Giang Binh, Giang Mãn Quân so với Giang Binh tốt hơn nhiều.”

Không giống mẹ Lâm, Trần Ái Ân lại rất muốn nghe Lâm Đại Bảo nói chuyện: “Đại Bảo, cảm giác của cháu cũng luôn là có nguyên nhân nhỉ. Cháu cảm thấy chú ấy không tốt, thế vì sao cháu lại có cảm giác này, nói thím nhỏ nghe nào.”

Lâm Đại Bảo: “Thím nhỏ, thím muốn nghe thật à?”

“Thật chứ.”

“Được rồi, cháu nói cho thím.” Lâm Đại Bảo đơn chỉ Trần Ái Ân, ý là không muốn nói cho mẹ Lâm và Lâm Tiểu Muội nghe. Trước kia, mỗi lần Lâm Đại Bảo định phát biểu ý kiến là mẹ Lâm liền nói Lâm Đại Bảo là trẻ con, không hiểu chuyện, qua một bên chơi đi.

Làm đàn ông con trai, nó cũng là có tôn nghiêm chứ, không muốn nghe thì khỏi nghe, giờ có muốn nghe nó còn không nói cho đâu.

“Giang Binh mỗi lần tới, lúc nào cũng cười hì hì với bà nội và cô nhỏ…”

“Cười hì hì có gì không tốt, chẳng lẽ phải mặt mày hung dữ mới tốt à? Trách không được cháu nói Giang Binh không tốt, nói Giang Mãn Quân mới ổn. Giang Mãn Quân tới đây bao lần mà có cười được cái nào đâu.” Mẹ Lâm cảm thấy vấn đề này không phải là khuyết điểm.

“Mẹ…” Gấp cái gì, Đại Bảo còn chưa nói xong rồi.

Đại Bảo thật sự tức giận: “Thím nhỏ, cháu chỉ nói cho một mình thím nghe thôi. Bà nội, bà với cô nhỏ che lỗ tai lại đi, dù sao hai người cũng không muốn nghe cháu nói. Thím nhỏ nói rồi, cắt lời lúc người khác nói chuyện là một việc rất không lễ phép. Cháu thấy Giang Binh quả nhiên chẳng ra gì, hai người quen biết chú ta xong cũng thành người không hiểu lễ nghĩa luôn rồi.”

“Đại Bảo, đừng so đo với bà nội cháu nữa, cháu nói tiếp xem nào.”

“Vâng, Giang Binh kia tới, mỗi lần đều cười với mọi người, cười với cháu và cả Tiểu Muội nữa. Nhưng chú ta quá keo kiệt, mỗi ngày luôn miệng khen bọn cháu là trẻ ngoan, nhưng chưa bao giờ mua kẹo cho bọn cháu cả. Có một lần, cháu nhìn thấy trong túi quần chú ta có một bao kẹo, thế mà lại chẳng cho được Tiểu Hoa một cái. Sau lại cháu có hỏi cô nhỏ, cô ăn kẹo chưa, cô nhỏ cũng nói không hề.”

Tới nhà đối tượng chơi, trong túi lại có kẹo, nhưng một cái cũng không cho. Ngay cả đối tượng của mình cũng không cho luôn.

Lâm Đại Bảo dù nhỏ nhưng cũng có suy nghĩ của mình, trực giác của nó không ưa Giang Binh chút nào.

“Trước kia, lúc Giang Mãn Quân tới tìm cô nhỏ thì không như vậy đâu. Giang Mãn Quân rất ít cười với bọn cháu, nhưng chú ấy luôn mang đồ ăn ngon cho ba đứa bọn cháu. Cũng không phải lần nào cũng là kẹo, còn có mấy lần là trái cây chú ấy hái được từ trong núi nữa. Tiểu Hoa rất thích.”

“Chuyện này…” Mẹ Lâm có chút không vui.

Bây giờ mua đồ đã không cần tem phiếu nữa, chỉ cần tiền thôi, nhưng nào phải nhà ai cũng có tiền. Bà không yêu cầu Giang Binh mỗi lần tới đều phải mang đồ ăn vặt gì đó cho ba đứa nhỏ trong nhà. Vấn đề là Giang Binh trong túi có kẹo, cũng đã bị Đại Bảo phát hiện rồi mà còn một viên cũng đều không lấy ra. Nghĩ đến đây mẹ Lâm lại càng khó chịu.

“Tiểu Muội, có chuyện như vậy à?”

Lâm Tiểu Muội nghĩ nghĩ: “Hình như có, lúc ấy em còn tưởng rằng Đại Bảo thèm kẹo, còn nói với nó lần sau về nhà sẽ mang kẹo cho Đại Bảo.”

Thì ra Đại Bảo không phải thèm kẹo mà là nhìn thấy trong túi Giang Binh có kẹo, nên muốn biết cô đã được ăn chưa.

Cô chắc chắn chưa ăn rồi, nếu Giang Binh đem bao kẹo kia cho cô, cô sao có thể không chia cho ba đứa cháu nhà mình được?

“…” Mẹ Lâm nghẹn lời. “Cái này, làm như vậy là không tốt, nhưng mà cũng không xem như là khuyết điểm gì lớn đi.”

Chính là làm người không được hào phóng, cũng không quá là đối xử tốt với người nhà bà như bà vẫn nghĩ. Đúng là nhìn không ra, người ngày thường vẫn cười ha hả như Giang Binh thì ra lại keo kiệt như vậy, với ba đứa nhỏ Đại Bảo mà cả viên kẹo cũng tiếc.

“Đại Bảo, cháu nói mình thích Giang Mãn Quân, thật ta là bị mấy món ăn vặt của Giang Mãn Quân thu mua rồi chứ gì?”

Bình Luận (0)
Comment