Trần Ái Ân nói: “Điều này cũng chỉ có thể chứng minh Giang Binh không biết cách làm người bằng Giang Mãn Quân thôi. Tiểu Muội thương ba đứa nhỏ Đại Bảo như vậy, nếu mà là người thông minh, để ý đến Tiểu Muội thì sao có thể không đối tốt với ba đứa Đại Bảo như Tiểu Muội được? Gặp người ba phần cười không phải không tốt, người hay cười cũng đâu phải lúc nào cũng thật lòng đâu.”
Hiển nhiên, Giang Binh này hẳn là người ngoài cười nhưng trong không cười rồi.
“Chuyện này, không, không phải, mẹ đều bị mấy đứa nói cho hồ đồ rồi. Giang Binh chưa cho Đại Bảo kẹo ăn, nhưng cậu ta mua đồ cho Tiểu Muội rồi, còn không ít cơ. Bởi mới nói, Giang Binh tuyệt đối không phải là một người keo kiệt đâu. Chỉ có thể nói, Giang Binh nhất thời không thể chu toàn, không để tâm nhiều đến ba đứa nhỏ Đại Bảo thôi. Tiểu Muội, con lấy đồ Giang Binh mua cho con ra cho Ái Ân xem đi.”
Nếu không phải Giang Binh bỏ nhiều tiền mua nhiều đồ cho Tiểu Muội như vậy thì bà cũng không đến mức liên lục nói lời hay cho cậu ta trước mặt Ái Ân đâu.
Hiện tại nhà ai cũng đều nghèo, cũng chưa có tiền, dù thế nhưng Giang Binh vẫn vui vẻ mua đồ để dỗ dành Tiểu Muội. Như vậy sao có thể là người không tốt, là đối tượng không thể gả được.
Nhìn thấy những món đồ Lâm Tiểu Muội lấy ra, Trần Ái Ân nói: “Tặng đồ quả thật là không ít nhỉ, giá trị bao nhiêu tiền.”
“Đúng không?” Mẹ Lâm kiêu ngạo, bà tuổi này rồi, quả nhiên không sống uổng phí.
Trần Ái Ân lại không ủng hộ: “Tiểu Muội, Giang Binh và em ở bên nhau mới ba tháng đúng không?”
“Đúng vậy?” “Mới ba tháng, sao em nhận nhiều quà của người ta thế?”
Lâm Tiểu Muội vội vàng giải thích: “Chị dâu, chị đừng hiểu lầm, không phải em nói Giang Binh đưa đâu, là Giang Binh mua rồi cứ một hai bắt em phải nhận. Lần đầu tiên, em và anh ấy mới quen biết được có mười ngày thôi, anh ấy nói muốn đưa quà cho em, em không chịu nhận. Thế là Giang Binh ném đồ xuống rồi chạy mất. Em nói anh ấy quay lại lấy về đi thì Giang Binh nói, đồ đã tặng anh ấy sẽ không nhận lại, em mà trả lại thì anh ấy sẽ kệ cho nằm trên đất thế luôn, vậy nên em mới…”
Đồ tốt như vậy, tốn không ít tiền mà lại vứt đi như thế thì rất đáng tiếc.
Sau lần đầu tiên nhận quà đó, Giang Binh lại tiếp tục tặng đồ cho Lâm Tiểu Muội, lần này thì cô nhận quà nhanh hơn lần đầu tiên nhiều. Thế nhưng, mỗi một nhận quà xong, Lâm Tiểu Muội luôn nói Giang Binh là đừng tặng quà nữa, nếu đưa thì cô sẽ giận đấy.
Cuối cùng kết quả chính là Lâm Tiểu Muội giận thật, suốt ba ngày không để ý đến Giang Binh. Lúc này anh ta mới đồng ý không tiếp tục đưa quà nữa.
“Chị dâu, thật đấy, em nói đều là sự thật.”
Mẹ Lâm: “Đúng vậy, mẹ có thể làm chứng cho Tiểu Muội, đây đều là thật sự. Ái Ân, con cảm thấy thế nào?”
“Con cảm thấy chẳng ra gì.” Mẹ Lâm và Lâm Tiểu Muội nói càng nhiều, Trần Ái Ân càng ghét cái tên Giang Binh này, “Nhà Giang Binh không phải là địa chủ lớn, trong nhà tiền không nhiều lắm đâu nhỉ? Nhìn đồ cậu ta đưa tặng, cậu ta lại mới quen biết Tiểu Muội có ba tháng, nhưng đồ đưa tặng thì so với những cặp đôi qua lại ba năm còn nhiều hơn, đúng không?”
Trong lúc tìm hiểu mà tặng đồ cho nhau thì cũng bình thường, không tặng thì quá keo kiệt, nhưng đưa nhiều cũng không nhất định là chuyện tốt đâu.
Thấy Giang Binh ân cần như vậy, Trần Ái Ân càng nhịn không được hoài nghi, cứ cảm thấy có chỗ nào quái quái.
“Đó không phải là vì để tâm đến Tiểu Muội sao?” Đây là chuyện tốt mà.
“Dù có quan tâm đi nữa cũng phải có mức độ chứ? Làm chuyện gì cũng đều phải trong phạm vi năng lực của mình thôi. Mấy thứ này, rõ ràng vượt ngoài khả năng của Giang Binh rồi.”
Không cần hỏi nhiều, đây là mẹ chồng cô bị “viên đạn bọc đường” của Giang Binh công hãm rồi.
“Tiểu Muội lại đây, hai ta tính sổ sách một chút.”
“À, vâng.” Lâm Tiểu Muội thành thành thật thật mà ngồi bên cạnh Trần Ái Ân, nghe Trần Ái Ân tính sổ.
Hoàn cảnh cơ bản của Giang Binh, Lâm Tiểu Muội biết, Trần Ái Ân không biết. Trần Ái Ân hỏi, Lâm Tiểu Muội đáp, đem những biểu hiện ngày thường của Giang Binh tính thành tiền. Thu nhập một năm của cậu ta còn không đủ vượt qua tổng giá trị mấy món đồ cậu ta mua cho Lâm Tiểu Muội nữa là.
“Mẹ, mẹ là muốn tìm một người con rể có năng lực, để sau khi Tiểu Muội gả qua có thể hưởng phúc. Mẹ nói con nghe, dựa vào sức lao động này của Giang Binh, làm sao có thể để Tiểu Muội hưởng phúc đây? Tiền lương của Tiểu Muội so ra còn cao hơn cậu ta nhiều như vậy, sao con cứ có cảm giác nếu hai người mà thật sự thành đôi, thì là Tiểu Muội nuôi Giang Binh chứ không phải Giang Binh nuôi Tiểu Muội nhỉ?”
Mẹ Lâm lúc này lại hoảng lên: “Tiểu Muội, Giang Binh một năm chỉ có thể kiếm được chút tiền ấy?”
Lâm Tiểu Muội cực kỳ xấu hổ, bởi vì trước kia cô chẳng để ý gì đến vấn đề này cả: “Chị dâu là sinh viên, chắc chắn sẽ không tính sai đâu. Mẹ, nhà ta cũng là nhà nông dân trồng trọt mà ra, nhìn cây lương ngoài ruộng, thật ra không cần tính cũng biết, quanh năm suốt tháng kiếm không được bao nhiêu tiền.”
Giang Binh lại là con trai duy nhất của Giang gia, việc trong nhà cũng chẳng làm bao nhiêu. Tính thoáng chút thì sức sản xuất một năm của Giang Binh so với chị dâu cả khéo còn không bằng ấy chứ.
Con số trần trụi đặt ở trước mặt mẹ Lâm và Lâm Tiểu Muội, hai mẹ con dù muốn bỏ qua vấn đề này cũng không thể.
Mẹ Lâm sầu, Giang Binh quanh năm suốt tháng kiếm không được mấy xu, vậy thì còn không phải giống như Trần Ái Ân nói, về sau còn phải để Tiểu Muội nuôi cậu ta sao?
Lâm Tiểu Muội trong lòng không thoải mái chính là, cô là công nhân, Giang Binh là nông dân, thu nhập thấp hơn cô cũng không sao, nhưng sao lại có thể thấp đến thế này cũng quá khoa trương rồi.