Giang Binh chính mình kiếm không được mấy đồng nhưng lại tiêu tiền nhiều như thế. Cho dù Giang Binh tiêu tiền là để mua đồ tặng hết cho mình thì Lâm Tiểu Muội cũng không vui nổi.
Vậy mà tiêu còn nhiều hơn so với số tiền kiếm được, có thể sống như thế sao?
Quan niệm tiêu tiền của Giang Binh hoàn toàn không hề giống Lâm Tiểu Muội, bởi vậy về sau hai người ở chung ít nhiều cũng sẽ có xung đột.
Lúc này, Lâm Tiểu Muội quả thật không vui nổi, nhịn không được có chút bất mãn với Giang Binh.
“Giang Binh kiếm không đến số tiền này, vậy tiền mua quà là từ đâu ra?”
Cảm xúc của mẹ Lâm đi xuống không ít: “Hẳn là ba mẹ cậu ta cho đấy.”
Trần Ái Ân vỗ bàn một cái: “Chỉ bởi vì chuyện này, con mới càng cảm thấy Tiểu Muội tốt nhất vẫn đừng nên gả qua nhà họ Giang thì hơn.”
“?” Lâm mẹ lúc này đã hồ đồ rồi, hoàn toàn không còn năng lực tự hỏi nữa, chỉ có thể dựng lỗ tai mang theo đầu óc nghe Trần Ái Ân phân tích thôi.
“Chỉ mới vậy mà đã đào vốn cưới vợ của ba mẹ rồi. Đây vừa không phải là giao lễ hỏi cưới vợ, lại không phải bầy tiệc rượu, sớm như vậy đã dùng tiền tiết kiệm trong nhà, hai người vẫn cảm thấy bình thường à?”
“Đó, đó không phải là quan, quan tâm Tiểu Muội sao?” Nói xong câu cuối cùng, mẹ Lâm cũng nói không nổi nữa.
Ừ, là quan tâm, cực kỳ để ý. Vấn đề là quan tâm kiểu này có chút khiến người ta sợ, bà cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
Mặt Lâm Tiểu Muội đổi sắc: “Chị dâu, em, em sợ.”
Trần Ái Ân ôm Lâm Tiểu Muội: “Sợ cái gì, bọn em mới chỉ là đối tượng qua lại thôi, còn chưa kết hôn đâu, không việc gì phải sợ. Còn thời gian để chúng ta tìm hiểu cho rõ ràng nhà Giang Binh là như thế nào kia mà. Những cái này hiện chỉ là suy đoán cùng phân tích của chúng ta thôi, chưa chắc đã chuẩn. Nhưng mà nếu đã có hoài nghi, vậy thì chúng ta vẫn nên tìm hiểu cho rõ ràng thì hơn, đúng không?”
Kết hôn rồi cũng không việc gì phải sợ, gả sai người thì ly hôn, sau đó lại tìm một người khác tốt hơn thôi.
Đáng tiếc, ở thập niên 70 không thịnh hành ly hôn, Trần Ái Ân mà nói thế thì có khi còn làm Lâm Tiểu Muội hoảng hơn ấy chứ.
Mẹ Lâm: “Ái Ân à, chuyện này, chuyện này giờ phải kiểm tra thế nào hả con?”
“Tìm anh cả hỗ trợ.”
Lâm Đại Bảo trừng mắt: “Tìm ba cháu á? Thím nhỏ, thím có nhầm không, ba cháu thì có thể giúp được gì chứ?”
Trần Ái Ân nhéo mắt Lâm Đại Bảo một cái: “Không biết thì đừng nói, giờ muốn biết rõ ràng tình hình nhà Giang Binh như thế nào thì phải dựa vào ba cháu cả đấy. Đương nhiên là với tiền đề mẹ cháu đừng quấy rối. Người nhà Giang Binh rõ ràng là người chịu chi á.”
Lâm Đại Bảo ưỡn ngực: “Thế thì để ba cháu giúp cô nhỏ hỏi thăm chuyện của Giang Binh đi, còn mẹ cháu ấy à, để cháu giám sát cho. Tiểu Hoa, anh muốn giao phó cho em một nhiệm vụ gian khổ, em có đủ tự tin để hoàn thành không?”
Lâm Nhị Bảo: “Anh, nhiệm vụ khó khăn như vậy sao anh không tìm em, em có thể hoàn thành. Tiểu Hoa còn nhỏ lắm, anh tìm con bé thì có ích lợi gì. Tiểu Hoa, em qua chơi với Dương Dương và Tiểu Tiểu đi.”
Tiểu Hoa: “Không, giờ em là chị rồi, còn là chị cả nữa đó, là chị của Dương Dương và Tiểu Tiểu. Anh, anh có nhiệm vụ gì cứ giao cho em, em chắc chắn sẽ làm còn tốt hơn anh hai luôn.”
Lâm Đại Bảo đặt hai tay ra sau lưng, ưỡn bụng giả bộ như tướng quân đang ra chỉ thị: “Ngày mai, em ở nhà nhìn chằm chằm mẹ cho anh. Ai tới tìm mẹ, cùng mẹ nói gì, em phải cố gắng nhớ kỹ, về kể lại hết anh nghe.”
“Được ạ!”
Lâm Nhị Bảo: “Em thì sao, em làm gì?” Nhỏ như Tiểu Hoa mà cũng có nhiệm vụ, thế thì nó cũng phải có chứ?
Lâm Đại Bảo vỗ Nhị Bảo một cái: “Em cái gì mà em, ngày mai em thành thành thật thật đi học cho anh.”
Chứ không thì vì sao nhiệm vụ này nó lại phải giao cho Tiểu Hoa mà không giao cho Nhị Bảo chứ? Nó cũng rất lo là Tiểu Hoa còn quá nhỏ, không nhớ được nội dung câu chuyện mà người khác nói với mẹ á.
Lâm Nhị Bảo tủi thân quá mà, trường hợp như thế này nếu lại phát sinh thêm vài lần nữa là nó muốn nghỉ học luôn á. Chuyện tốt thì không chia cho nó, nhưng làm bài tập thì chả hôm nào quên nhắc nhở hết!
Trần Ái Ân cười: “Được, đều nghe lời Đại Bảo, cứ quyết thế đi.” Đại Bảo sắp xếp như vậy, rất tốt.
Lâm Kiến Cường chỉ là thích cùng Lâm Kiến Quốc so kè mà thôi, chứ không phải thật sự không có tình cảm với người nhà họ Lâm, với đứa em gái duy nhất của mình là Lâm Tiểu Muội.
Nghe được băng khoăn của mẹ Lâm và Lâm Tiểu Muội với người nhà họ Giang, hắn không nói hai lời, cứ vậy mà nhận nhiệm vụ này.
Cái tốt không linh cái xấu lại linh, sắp xếp của Lâm Đại Bảo thế mà lại chó ngáp phải ruồi, làm ra không ít chuyện tốt.
Đầu tiên là bên chỗ Lâm Tiểu Hoa. Triệu Mỹ Hoa vốn đã quen ba đứa nhỏ nhà mình mỗi ngày đều ở nhà bà nội, ăn cũng nhà bà mà mặc cũng nhà bà luôn. Thế mà con gái chị ta đột nhiên lại về nhà. Ngoài một chút không quen ra, Triệu Mỹ Hoa còn rất vui vẻ, cố ý lấy một chút đồ ăn vặt có trong nhà cho Lâm Tiểu Hoa ăn: “Tiểu Hoa, ăn nhiều một chút, mấy món ngon này đều là mẹ cố ý để lại cho con ăn đấy. Con phải nhớ kỹ nhé, trên đời này chỉ có mẹ là tốt với con nhất thôi.”
Đã gặp rồi thì Lâm Tiểu Hoa cũng không khách khí, cho thì ăn thôi.
Triệu Mỹ Hoa: “Tiểu Hoa à, trên đời này, ai đối với con tốt nhất nào?”
Lâm Tiểu Hoa nuốt một miệng: “Mẹ tốt với con nhất.” “Đúng rồi, Tiểu Hoa của mẹ ngoan quá. Chờ chút nữa, con cũng nói lại câu này cho hai anh con nghe nhé, biết chưa nào?”
Lâm Tiểu Hoa gật gật đầu: “Biết rồi ạ, nói cho anh nghe, mẹ tốt nhất.”
Câu trả lời hoàn hảo của Lâm Tiểu Muội làm Triệu Mỹ Hoa vui vẻ không thôi, chị ta hôn lên mặt con gái mình một cái chóc.