Lâm Tiểu Hoa lau lau mặt một phen rồi lại vùi đầu ăn tiếp đống quà vặt Triệu Mỹ Hoa cho. Lâm Tiểu Hoa thời thời khắc khắc đều nhớ rõ lời dạy của Lâm Đại Bảo: Mẹ cho gì thì đều ăn hết, chúng ta không ăn thì chỉ có lợi cho người nhà bà ngoại thôi.
Được được, ăn nhiều thêm mấy miếng, phải ăn vào trong bụng mới là của mình, bằng không sẽ bị mẹ nó đưa cho nhà bà ngoại hết.
“Chị Triệu, chị có ở nhà không?”
“Ai vậy?”
Triệu Mỹ Hoa đi ra cửa thì thấy một người không quen biết, nhưng trong tay đối phương lại xách theo một con cá sống, khiến cho Triệu Mỹ Hoa không thể lên tiếng đuổi khách: “Chị là ai, hình như tôi không quen chị, chị có phải tìm nhầm cửa rồi không?”
Trong đội sản xuất này, họ Triệu cũng không chỉ có mỗi mình chị ta đâu.
“Không đâu, làm sao tìm nhầm nhà được? Chị họ Triệu, tên là Triệu Mỹ Hoa, là chị dâu cả của Tiểu Muội đúng không?”
Đối phương vừa nói vậy, Triệu Mỹ Hoa nhìn cá, cười: “Đúng, đều đúng cả, vậy thì không phải đến nhầm nhà rồi. Nhưng mà tôi đâu quen chị nhỉ. Nghe chị nói thì chị quen Tiểu Muội nhà chúng tôi à?”
Đối phương gật đầu: “Tôi họ Giang, tên là Giang Bạc, là chị hai của Giang Binh. Giang Binh nhà tôi hiện đang là đối tượng tìm hiểu của Tiểu Muội đấy. Hai đứa nó tình cảm tốt như vợ chồng son vậy. Thế nên nhà tôi nghĩ, có phải là nên chọn ngày tốt để tổ chức hôn sự cho hai đứa nó không. Nhà tôi chỉ có mỗi một cậu con trai là Giang Binh thôi, Tiểu Muội gả qua chắc chắn là hưởng phúc rồi. Nhà tôi ai cũng thích Tiểu Muội cả.”
“À.” Thì ra là người nhà chồng tương lai của Lâm Tiểu Muội, “Chị cũng nói, tôi chỉ là chị dâu cả của Lâm Tiểu Muội thôi, mẹ chồng tôi còn sống đấy.”
Nếu để thương lượng hôn sự thì tìm nhầm cửa rồi.
Giang Bạc vẫn cười, nói: “Sao mà nhầm được? Ba Tiểu Muội đã không còn nữa, không phải ai cũng bảo dâu trưởng như mẹ sao? Chị chính là chị dâu cả của Tiểu Muội, hôn sự của con bé, sao chị lại quản không được chứ. Hơn nữa, chị còn sinh cho nhà họ Lâm hai đứa cháu trai cơ mà, chị chính là đại công thần của Lâm gia còn gì. Nếu mà Tiểu Muội và Binh Tử ở bên nhau, cũng có thể sinh cho Giang gia chúng tôi hai đứa cháu trai thì chúng tôi nhất định sẽ xem Tiểu Muội như Bồ Tát mà cung phụng ấy chứ.”
Lời này quả nhiên gãi đúng chỗ ngứa của Triệu Mỹ Hoa: “Thế à, Tiểu Muội còn có anh hai, chị dâu hai đấy. Đáng tiếc, phúc khí của cô ta chẳng ra gì, sinh được mỗi đứa con gái vô dụng.”
Lâm gia chỉ có hai đứa cháu trai, tất cả đều do chị ta sinh cả, chị ta còn không phải là đại công thần của Lâm Gia sao?
Trần Ái Ân là sinh viên thì thế nào, sinh không được con trai, chính là đồ vô dụng thôi.
“Chị Triệu đây vào cửa sớm hơn, thời gian Tiểu Muội sống với chị cũng càng nhiều hơn, cho nên người nhà tôi đều cảm thấy, Tiểu Muội cũng sẽ có phúc khí giống chị, có thể sinh con trai cho nhà tôi rồi.”
Triệu Mỹ Hoa hếch cằm lên: “Chắc cũng không kém tôi đâu, tốt xấu gì mẹ chồng tôi cũng sinh được hai người con trai. Tiểu Muội dù không giống tôi thì cũng nên giống mẹ chồng tôi chứ, nhất định có thể sinh con trai. Còn cô em dâu kia của tôi thì chịu rồi, nhìn là biết không phải kiểu người sẽ sinh được con trai.”
Giang Bạc: “Cho nên mới nói, chị Triệu à, chị xem hôn sự của Tiểu Muội và Giang Binh nhà chúng tôi có phải là cũng nên chuẩn bị dần là được rồi nhỉ?”
Nói đoạn, Giang Bạc đem con cá còn sống đặt lên trên bàn, cá lớn còn quẫy đuôi tươi rói: “Cá này là đặc biệt đưa qua cho chị Triệu đây bồi bổ. Chúng ta là người một nhà, không cần khách sáo làm gì.”
Mắt Triệu Mỹ Hoa sáng lên: “Sao có thể không biết xấu hổ như thế được? Một con cá lớn như vậy có thể bán một đồng đấy, không được không được, tôi không thể nhận, chị đem về đi.”
“Đều là người một nhà, nói chuyện tiền bạc làm gì lại tổn thương tình cảm. Chị Triệu vất vả thay Lâm Gia sinh con dưỡng cái như vậy, một con cá có là gì. Chị Triệu à, vậy hôn sự kia?”
Triệu Mỹ Hoa vốn chính là giả vờ từ chối thôi, cho nên động tác nhận đồ cũng mau lắm: “Vậy ý của nhà bên đó thế nào, cảm thấy nên làm ngày nào thì tốt? Theo ý tôi, Lâm Gia nhà chúng tôi chỉ có một mình Tiểu Muội là con gái thôi, kết hôn không thể qua loa được. Về sính lễ thì sao, nhà chị định ra nhiều ít thế nào.”
Vấn đề lớn nhất chính là sính lễ và của hồi môn.
Giang Bạc biết không thể tránh né được vấn đề này, cũng là thế mà chị ta mới tìm đến Triệu Mỹ Hoa: “Ý của nhà tôi là cho một trăm đồng làm sính lễ.”
“Một trăm á.” Triệu Mỹ Hoa ghét bỏ ra mặt, “Một trăm đồng thì mua được cái gì? Ngoài một trăm đồng này, quần áo mới mặc hôm làm lễ kết hôn của Tiểu Muội bên nhà đó sẽ ra tiền chứ? Ngoài ra còn có dây chuyền vàng, trang sức gì đó thì sao, tính vào trong đó luôn à?”
Giang Bạc cười khổ: “Chị Triệu à, nhà tôi cũng đâu có cách nào khác, nghèo mà.”
Chữ nghèo này có nghĩa là những thứ Triệu Mỹ Hoa vừa đề cập đến kia đều tính hết vào một trăm đồng tiền sính lễ rồi.
Nghe vậy, Triệu Mỹ Hoa lại càng không hài lòng: “Bây giờ kết hôn người ta là đòi tam chuyển một vang, chúng ta là dân quê, trong túi không có tiền, tôi có thể hiểu được. Nhưng một trăm đồng này của nhà chị đủ làm cái gì đây, một kiện trong tam chuyển một vang cũng mua không đủ, quần áo mới để kết hôn và trang sức đều tính hết vào đó. Chú hai nhà tôi ở bộ đội chính là doanh trưởng đấy, Tiểu Muội lại là đứa em gái duy nhất trong nhà, chị thấy đây thực sự là thái độ thành tâm muốn kết thông gia với nhà tôi á?”