Triệu Mỹ Hoa tức giận cũng không hề khiến Giang Bạc ngạc nhiên: “Chị Triệu, thế để tôi nói với chị. Chú hai nhà họ Lâm là doanh trưởng, cuộc sống nhà anh chị cũng tốt như vậy, Lâm gia nào có phải là thiếu tiền đâu. Thế nhưng với nhà họ Giang chúng tôi mà nói, một trăm đồng này chẳng khác gì là mạng nhà tôi cả. Lễ hỏi nhà tôi cho một trăm đồng, còn của hồi môn thì, chị xem như vậy được không, chỉ cần con bé mang theo chiếc xe đạp qua thôi. Còn một trăm đồng kia, nhà tôi cho thẳng Tiểu Muội luôn.”
Triệu Mỹ Hoa sợ ngây người: “Có nhà ai cưới vợ như nhà chị sao?”
Một trăm đồng đưa cho Tiểu Muội, thế chẳng phải là nói, chờ sau khi Tiểu Muội gả cho Giang Binh thì lại mang một trăm đồng này về lại Giang gia à?
Một trăm đồng đó không thiếu đồng nào, còn được thêm một chiếc xe đạp.
Nào có nhà ai cưới vợ lại được lời to như nhà họ Giang chứ. Chẳng những có thêm đứa con dâu vào cửa sinh cháu trai, mà còn có thêm một chiếc xe đạp mới nữa.
Nếu con trai lấy vợ đều giống như nhà họ Giang này thì làm gì có ai dám sinh con gái nữa, toàn sinh con trai thôi, sinh được càng nhiều con trai lại càng nhanh phát tài!
Giang Bạc: “Chuyện này đúng là khiến người ta khó xử, cho nên muốn nhớ chị Triệu đây giúp cho một tay.”
Triệu Mỹ Hoa phủi tay: “Không được, chuyện này tôi không giúp được, không làm!”
Một việc thiệt thòi như vậy, chị ta mà tự mình dính vào thì có khác gì bị lừa đá vào đầu không.
Thấy Triệu Mỹ Hoa đang muốn đuổi mình ra cửa, Giang Bạc vội kéo chị ta lại, sau đó ra dấu số mười với chị ta. Triệu Mỹ Hoa nhìn rồi hỏi: “Là sao?”
Giang Bạc thấp giọng nói: “Chỉ cần Tiểu Muội gả cho Binh Tử, hai nhà chúng ta thành người một nhà, nhà tôi sẽ gửi chị Triệu đây mười đồng coi như quà cám ơn. Nếu không phải được chị Triệu giúp đỡ, nhà họ Giang chúng tôi sao có thể cưới được cô con dâu tốt như Tiểu Muội được.”
Giang gia tính toán chi li như vậy, nghĩ thôi cũng biết là Lâm Gia làm sao có khả năng vui vẻ đồng ý ngay được. Lâm Tiểu Muội là công nhân, lại còn có một ông anh ruột làm doanh trưởng, còn lo kiếm không được đối tượng tốt hay sao?
So với Lâm gia thì điều kiện của Giang gia không phải chỉ là kém một chút thôi đâu. Thế nên Giang gia mới muốn làm thân với Lâm gia, để Giang Binh có thế cưới được Lâm Tiểu Muội vào cửa.
Nhưng nếu Giang gia lại cứ thế đem suy tính của mình nói thẳng với nhà họ Lâm, người nhà họ Lâm không đồng ý cũng không có gì, chỉ sợ bên đó lật mặt, không cho Lâm Tiểu Muội và Giang Binh qua lại nữa, ngay cả cơ hội thương lượng cũng không có thì hỏng việc mất.
Cái mà Giang gia muốn chính là sự chắc chắn, chứ không phải tham gia ván cược với xác suất thắng cực nhỏ đó.
Triệu Mỹ Hoa cười lạnh: “Nhà chị cho là một nhà họ Lâm chúng tôi đều là heo, mỗi nhà chị là khỉ thôi à? À không, nhà chị là hồ ly mới đúng!”
Lễ hỏi không ra một đồng, còn thu về được một chiếc xe đạp giá hơn một trăm đồng, hơn nữa lại có thêm một người thân thích giỏi giang như Lâm Kiến Quốc. Không phải là quá hời cho họ Giang rồi sao.
Giang gia kiếm được nhiều như vậy, lại chỉ cho chị ta có mười đồng bạc rách.
Đây nhổ nào, mười đồng này chị ta không cần, ai có bản lĩnh thì đi mà lấy!
Giang Bạc là người thông minh, chị ta nghe ra được, Triệu Mỹ Hoa không giúp không phải là vì đau lòng Giang gia gài bẫy Lâm Tiểu Muội, mà là do không hài lòng với mười đồng tiền thù lao kia. Triệu Mỹ Hoa là thấy Giang gia chiếm được lợi lớn, lại chỉ cho chị ta được chút cặn nên mới không vui thôi.
Chỉ cần Triệu Mỹ Hoa có ý này là Giang Bạc an tâm rồi: “Chị Triệu, điều kiện nhà tôi quả thật chẳng ra gì, quá nghèo. Nếu nhà tôi điều kiện tốt hơn một chút thì đã chẳng có chuyện như thế nào rồi. Thế này đi, chị xem, mười lăm có được không?”
“Không được.” Giang gia muốn lượm không một cô còn dâu, còn đòi tặng kèm thêm một chiếc xe đạp nữa chứ. Mười lăm? Nghe thì thấy cũng nhiều đấy, nhưng so với món hời mà Giang gia chiếm được thì có khác gì sợi lông hết.
“Vậy chị xem bao nhiêu thì được?”
“Phải được số này.” Triệu Mỹ Hoa đưa bàn tay năm ngón ra, chị ta muốn 50, không chênh lệch lắm thì cũng khoảng nửa chiếc xe đạp.
Giang Bạc liên tục lắc đầu: “Chừng đó thật sự là không được, chị Triệu à, chúng ta thương lượng chút đi.”
50 đồng á? Từ khi Binh Tử và Lâm Tiểu Muội thành đôi đến giờ cũng chưa chi được nhiều tiền như vậy lên người Lâm Tiểu Muội đâu, về sau lại càng không.
“Nếu mà không thương lượng được với chị thì tôi chỉ có thể tìm bà thông gia thương lượng thôi. Nhà chúng tôi nghèo, còn ăn không đủ no ấy chứ. Nghe nói bà thông gia là người rất tốt, dễ mềm lòng, cho dù ban đầu có phản đổi thì chịu khó đến thêm vài lần, chắc chắn bà ấy sẽ thông cảm cho hoàn cảnh nhà tôi thôi. Chị Triệu, cá này chị giữ lấy mà ăn, tôi đi trước.”
Nếu mà Giang gia bỏ được này 50 đồng này thì Giang Bạc việc gì phải qua đây tìm Triệu Mỹ Hoa chứ.
“Chờ một chút.” Triệu Mỹ Hoa kéo Giang Bạc lại. Chị ta vẫn là tiếc số tiền này, “Mẹ chồng tôi mềm lòng, nhưng cũng thương Tiểu Muội nữa. Không có tôi giúp một tay, chị có quỳ có khóc thì cuối cùng cũng chẳng làm mẹ chồng tôi gật đầu được đâu. Nhà chị điều kiện kém như vậy, mẹ chồng có thể để Tiểu Muội gả đến đó chịu khổ sao?”
Giang Bạc muốn nói, sao Lâm Tiểu Muội gả đến nhà họ lại là chịu khổ được, rõ ràng là đến hưởng phúc đấy chứ.
Nhà họ Lâm không có nề nếp, chẳng biết biết dạy dỗ con gái trong nhà gì cả. Sau khi Binh Tử cưới Lâm Tiểu Muội vào cửa rồi, nhà họ sẽ giúp đỡ Lâm gia dạy dỗ lại Lâm Tiểu Muội, dạy con bé thành một người phụ nữ đủ tư cách. Đây vốn nên là việc Lâm gia phải làm, thế mà họ còn làm giúp cho luôn, Lâm gia nên cảm ơn nhà họ Giang vì đã giúp đỡ dạy dỗ tốt Lâm Tiểu Muội mới đúng.