Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 222 - Chương 222.

Chương 222. - Chương 222. -

Giang gia là thông gia tốt mà Lâm gia cầu còn không được ấy chứ, sao có thể không vui vẻ, không đồng ý được?

Nghĩ cũng chỉ là nghĩ thôi, Giang Bạc hiểu rõ, chỉ cần Lâm Tiểu Muội còn chưa qua cửa ngày nào, thì ngày đó chị ta chỉ có thể nghĩ trong bụng thôi, không thể nói ra: “Chị Triệu à, chị nói chuyện này là có ý gì? Cũng bởi vì cảm thấy chị Triệu ở Lâm gia có địa vị, lời nói có trọng lượng nên tôi mới đến đây tìm chị, mong chị Triệu thương thay cho hoàn cảnh nhà tôi…”

Triệu Mỹ Hoa: “Được rồi, nể tình chị đáng thương, 40, bớt cho nhà chị 10 đồng.”

Giang Bạc lắc đầu, vẫn không thể được.

“30?” Lòng Triệu Mỹ Hoa có chút không thoải mái. “Nếu bớt nữa thì chuyện này tôi không giúp nữa. Mấy người đi tìm mẹ chồng tôi đi, cầu xin quỳ lạy gì đó thì tuỳ, xem bản lĩnh mấy người đến đâu. Cả cá này nữa, tôi ăn không nổi.”

Giang Bạc một bụng khổ: “Chị Triệu, 25, thật sự, thật sự không thể nhiều hơn đâu. Xin chị đấy, thương tình nhà tôi một chút. Cuộc sống của chị quá tốt. Ai mà chẳng biết anh cả Lâm là người giỏi giang như thế nào, chị lại có phúc, gả được cho một người như vậy. Chị cũng hy vọng Tiểu Muội gả được chỗ tốt, một nhà chồng yêu thương con bé, đúng không?”

“Hay, hay tôi quỳ xuống xin chị nhé?”

“Đừng!” Thấy Giang Bạc thật sự muốn quỳ xuống trước mặt mình, Triệu Mỹ Hoa có chút luống cuống, “25… Đưa tiền mặt, bây giờ đưa luôn chứ?”

25 đồng vẫn ít, nhưng so với 10 đồng ban đầu thì cũng hơn gấp đôi rồi.

Giang Bạc lươn lẹo nói: “Bây giờ sao được, ngày Tiểu Muội và Binh Tử bày tiệc rượu, tôi sẽ đưa cho chị một bao lì xì. Chị xem được không?”

“Lỡ như lúc ấy nhà các người ỷ vào chuyện Tiểu Muội gả cũng gả qua rồi, lại không chịu đưa cho tôi thì làm sao?” Thế không phải chị ta thiệt thòi lớn rồi à?

Giang Bạc thỏa hiệp nói: “Thế này đi, giờ tôi đưa trước cho chị mười đồng, chờ ngày kết hôn tôi lại đưa nốt cho chị mười lăm đồng còn lại?”

“Không được, phải đưa trước hai mươi đồng, còn lại năm đồng đưa sau cũng được.” Đưa mười đồng, nợ lại mười lăm, thế công sức chị ta cò kè mặc cả nửa ngày có khác gì lãng phí nước bọt không?

Biết rằng nếu hôm nay không chi cho chị ta hai mươi đồng, Triệu Mỹ Hoa sẽ trở mặt với mình nên Giang Bạc dù không cam lòng cũng chỉ có thể chi hai mươi đồng này ra thôi.

Nhận được tiền, Triệu Mỹ Hoa cười: “Không phải là có hai mươi đồng đây sao?” Sớm lấy tiền ra có phải là tốt rồi không, cứ để chị ta phải nói nhiều như vậy, có muốn nể mặt thân thích cũng chẳng được.

Giang Bạc: “Chị Triệu, giờ chuyện Binh Tử nhà tôi và Tiểu Muội nhờ hết vào chị nhé.”

Thu tiền xong, Triệu Mỹ Hoa nhiệt tình hơn nhiều: “Được, cứ yên tâm đi, tôi sẽ nói giúp cho. Người nhà họ Lâm đều thương Tiểu Muội cả. Tìm nhà cho cho Tiểu Muội cũng chỉ xem nhà chồng có đối xử tốt với con bé hay không thôi, chứ đâu có nhìn điều kiện. Lâm gia bên này có tôi rồi, Giang gia nhà các người cứ yêu tâm chờ cưới con dâu vào cửa đi. Nhưng mà tôi cũng nhắc nhở chị trước, nếu các người định nuốt luôn bao lì xì năm đồng còn lại kia, tôi sẽ có cách để Tiểu Muội vào cửa nhà các người thế nào thì ra cửa như thế đấy. Bây giờ là thời đại mới, kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn như thường đó.”

Giang Bạc chột dạ mà cười nói: “Không đâu, tuyệt đối không. Xưa nay đều là khuyên kết chứ ai lại khuyên ly bao giờ. Chị cứ yên tâm, ai lại làm thế.”

Lúc từ nhà Lâm Kiến Cường đi ra, Giang Bạc lau mồ hôi một phen. Xem như chị ta đã hoàn thành nhiệm vụ cha mẹ giao phó, có thể làm Binh Tử thuận lợi cưới được Tiểu Muội vào cửa rồi.

A di đà phật, hy vọng sau khi Binh Tử cưới Tiểu Muội thì có thể thành thật kiên định, yên ổn mà sống qua ngày như một người đàn ông.

Trong túi tự nhiên nhiều ra hai mươi đồng, Triệu Mỹ Hoa cực kỳ vui vẻ.

Chị ta đã hai năm không đưa tiền cho nhà mẹ đẻ rồi. Bây giờ đưa qua hai mươi đồng này, cháu trai chị ta cuối cùng cũng có thể ăn thêm ít thịt bồi bổ.

“A, Tiểu Hoa, con đi đâu vậy?”

“Con về nhà.”

Triệu Mỹ Hoa nghiêm mặt: “Về nhà? Đây mới là nhà con cơ mà, có phải con lại định qua nhà bà nội không?”

Đáng tiếc, Triệu Mỹ Hoa không gọi được cô bé, Tiểu Hoa bây giờ tốc độ đào thoát đã thăng cấp rồi. Triệu Mỹ Hoa vào nhà là thấy, cái con bé này, thế mà ăn sạch đống đồ ăn vặt chị ta lấy ra.

Nháy mắt, Triệu Mỹ Hoa tiếc của không thôi: “Răng tốt thế kia à? Con bé chết tiệt này chả biết đường chừa lại một chút cho mẹ nó. Lần sau lấy ra một ít cho nó là được rồi, không thể đem hết ra cho con bé kia uổng phí được.”

Triệu Mỹ Hoa lúc này còn đang đau lòng mấy thứ nhỏ nhặt, nào biết được Lâm Tiểu Hoa mới tuổi nhỏ mà đã có năng lực làm gián điệp rồi.

“Thím nhỏ, bà nội, cô nhỏ, bụng cháu no căng!”

Trần Ái Ân: “Tiểu Hoa đã về rồi à.”

Lâm Tiểu Muội chạy ra ôm Lâm Tiểu Hoa: “Tiểu Hoa, sao giờ mới về, hôm nay có người tới tìm mẹ cháu à?”

Lâm Tiểu Hoa gật đầu: “Có, người đó cứ luôn miệng nói Tiểu Muội, Binh Tử.”

Lâm Tiểu Muội: “…” Người nhà họ Giang thế mà tìm đến chị dâu cả thật kìa!

Cô rõ ràng đã từng nói qua với Giang Binh là cô không thích chị dâu cả, cảm thấy chị dâu cả quá hồ đồ.

Lâm mẹ: “Còn gì nữa hả cháu?”

Lâm Tiểu Hoa hì hì cười, vươn tay so: “Người kia duỗi một ngón tay, mẹ cháu duỗi một bàn tay, sau đó 30? Không nhớ được. Mẹ cháu và người kia cứ đếm đếm. Đúng rồi, tiền tiền tiền tiền tiền.”

Mẹ Lâm, Lâm Tiểu Muội: “…”

Trần Ái Ân: “Tiểu Hoa, cuối cùng thì sao, mẹ cháu nói thế nào?”

Lâm Tiểu Hoa nghiêng đầu nỗ lực nhớ lại: “Nuốt bao của tôi, ly hôn! Còn nữa, người kia lấy tiền đưa cho mẹ cháu, mẹ cháu cất vào túi.”

Mưa dầm thấm đất, Lâm Tiểu Hoa đã biết tiền trông như thế nào.

Mẹ Lâm, Lâm Tiểu Muội: “……”

Bình Luận (0)
Comment