Trần Ái Ân: “Tiểu Muội, có phải Giang gia muốn em và Giang Binh nhanh chóng kết hôn không?”
Lúc này nhắc tới Giang Binh, Lâm Tiểu Muội đã không còn cảm giác vui sướng như trước kia nữa rồi: “Giang Binh vẫn luôn muốn dẫn em về nhà bên đó nhưng em chưa đồng ý. Nhưng gần đây, có vài lần Giang Binh cũng có nói qua chuyện này, nói em và anh ấy tuổi tác không nhỏ nữa, có một số việc nên làm sớm thì hơn.”
“Em không lo lắng chuyện chị dâu cả giúp Giang gia lên tiếng mà chỉ sợ chị ấy giúp bọn họ giấu diếm chuyện gì thôi. Chuyện chị dâu cả trước mắt để qua một bên đã, bây giờ chủ yếu là xem anh cả về nói sao.”
May mắn là Lâm Kiến Cường cũng không để Lâm Tiểu Muội các cô phải chờ lâu. Lâm Kiến Cường vừa về, mẹ Lâm đã sốt sắng ra đón tiếp: “Kiến Cường, hỏi thăm thế nào rồi hả con?”
Từ sau khi kết hôn, Lâm Kiến Cường đã không còn đãi ngộ này nữa, nên hắn có chút không quen: “Hỏi thăm được một ít thôi, mọi người cứ nghe trước đi đã. Nếu cảm thấy không đủ, ngày mai con lại đi thêm chuyến nữa.”
Lâm Tiểu Muội: “Anh cả, anh nói đi, bọn em nghe.”
“Giang Binh quả thật là con cưng của nhà họ Giang. Trước kia, khi vẫn còn là thời kỳ lao động tập thế, Giang Binh thường xuyên vì cơ thể ‘ không khoẻ ’ mà xin nghỉ, không hề có công điểm. Cuối cùng, là do ba người chị đã đi lấy chồng của Giang Binh về nhà giúp cậu ta làm việc, kiếm công điểm mới không đói chết.”
“…” Mẹ Lâm nhíu mày, cực kỳ ghét bỏ.
Nhà bọn họ vừa có người làm việc nhà nông cực kỳ tốt, vừa có người học giỏi.
Bà chọn con rể chính là dựa theo hai tiêu chuẩn này để tìm. Cậu có năng lực, biết lao động, có thể nuôi được vợ con, duyệt. Cậu biết đọc sách, có văn hoá, cũng duyệt luôn.
Loại người giống như Giang Binh, văn không được, “võ” cũng chẳng xong, mẹ Lâm thật sự rất chướng mắt. Nghe vậy là biết Giang Binh chính là một tên chỉ biết lông bông mà không làm việc đàng hoàng rồi.
“Còn nữa, hàng xóm nhà họ Gianh đều đang bàn tán là, người Giang gia gần đây vui vẻ ra mặt, nói là trong nhà sắp có hỉ sự, Giang Binh đã tìm được đối tượng có điều kiện cực kỳ tốt. Hàng xóm có hỏi Giang gia nghèo như vậy, có thể lấy ra được sính lễ à? Người nhà họ Giang còn cười cười chứ chẳng có vẻ gì là lo lắng chuyện sính lễ cả.”
Lâm Kiến Cường còn nói: “Con nghe người ta nói là, họ cảm thấy Giang gia giống như là ở trên đường nhặt được một thỏi vàng bị người ta đánh rơi vậy. Mẹ, mẹ thương Tiểu Muội như thế, sao có thể không cần sính lễ nhà trai được?”
Mẹ Lâm mặt mũi trắng bệch: “Đừng nhắc chuyện sính lễ nữa, mẹ nghe mà tức ngực. Mà khoan, Giang gia nghèo á? Giang Binh không phải có ba người chị sao? Lúc Giang gia gả con gái cũng không cần sính lễ của nhà trai à?”
Cưới vợ không muốn đưa sính lễ, chẳng lẽ gả con gái cũng không cần sính lễ luôn? Bà không tin.
“Có, đều không ít, nhưng chắc cũng tiêu hết rồi. Giang Binh không làm việc nhưng ăn ngon mặc tốt, dù có tiền cũng chẳng chịu nổi kiểu tiêu xài thế kia.” Huống chi Giang gia cũng chỉ có ba cô con gái chứ chẳng phải 30 cô.
Mẹ Lâm đấm ngực: “Không được, mẹ thở không nổi rồi, Tiểu Muội à, con lấy cho mẹ chai dầu với.”
Này có khác gì lời Ái Ân nói đâu, nếu Tiểu Muội phải gả cho Giang Binh thì chắc chắn là Tiểu Muội phải nuôi Giang Binh rồi!
Lâm Tiểu Muội vội vàng bôi dầu cho mẹ Lâm, giúp bà thuận khí: “Mẹ, mẹ đỡ hơn chưa? Mẹ đừng như vậy, con và Giang Binh cũng chỉ mới quen biết bốn tháng thôi, không hợp thì tách ra thôi, có sao đâu.”
Cô còn từng cùng Giang Mãn Quân bên nhau hơn nửa năm đấy thôi, sau khi chia tay không phải vẫn sống tốt đây à?
Ở nhà họ Lâm, dù là Lâm Kiến Cường hay là Lâm Kiến Quốc, ai cũng là người có trách nhiệm, là cột trụ vững chắc chống đỡ cả gia đình. Lâm Tiểu Muội cũng muốn tìm một người đàn ông như vậy, còn loại như Giang Binh á, cô đây chướng mắt.
Sớm biết rằng Giang Binh là loại người này, ngay từ đầu Lâm Tiểu Muội còn lâu mới đồng ý làm đối tượng của anh ta.
Trong mấy tháng qua lại này, Giang Binh vậy mà còn cực kỳ cần mẫn giúp đỡ nhà cô làm việc. Không phải là anh cả giúp cô hỏi thăm thì cô cũng bị Giang Binh lừa rồi.
“Tách, phải tách ngay!” Cho dù Tiểu Muội có thích cậu ta đi nữa, bà cũng không thể cho phép con bé ở bên một người như vậy được, giờ Tiểu Muội cũng có suy nghĩ giống bà thì càng tốt. Bà thà rằng giữ lại Tiểu Muội thêm hai năm không gả, cũng sẽ không để con gái mình bước chân vào một ngôi nhà như vậy đâu.
“Tách!” Vẫn đang tuổi học nói, Tiểu Tiểu nghe mẹ Lâm nói thì cười ha hả mà lặp lại một lần, “Mẹ ơi, ôm.”
“… Lại ôm, con không đi chơi với các anh chị à?” Vuốt bím tóc của con gái, Trần Ái Ân không ôm Tiểu Tiểu, làm con bé dậm chân bình bịch trên đất bùn.
Tiểu Tiểu bướng bình, dù Trần Ái Ân không ôm mình thì nó vẫn không chịu từ bỏ, bắt lấy ống quần cô, vừa thở hổn hển vừa cố sức bò lên. Lực tay lực chân con bé không nhỏ, mới mấy phút đã treo nửa người trên đùi Trần Ái Ân.
Trần Ái Ân: “Con nói thử coi, cái tính này giống ai hả?”
“Ba!” Tiểu Tiểu to giọng trả lời.
Trần Ái Ân ha hả cười lạnh, quyết định sau khi về nhà phải “làm việc” lại với Lâm Kiến Quốc mới được, không thể cứ dung túng Tiểu Tiểu như thế này mãi được. Con bé này tính tình bướng bỉnh, lại còn ngoan cố nữa chứ, tất cả đều do Lâm Kiến Quốc chiều mà ra chứ đâu.
“Tiểu Tiểu à, cho bà nội ôm nhé?” Lúc này, điều mà mẹ Lâm đang tức điên cần nhất là sự an ủi của cháu gái nhỏ Tiểu Tiểu của bà.
Tiểu Tiểu lắc đầu, không, muốn mẹ ôm cơ.