Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 224 - Chương 224.

Chương 224. - Chương 224. -

Trần Ái Ân bế Tiểu Tiểu lên, làm con bé mừng thầm, cho rằng mẹ mình đã thỏa hiệp. Ai ngờ đâu, mới chớt mắt mà cô bé đã bị đặt vào trong ngực bà nội rồi. Tiểu Tiểu đá chân, kêu oa oa.

Trần Ái Ân: “Bà nội đang không thoải mái, Tiểu Tiểu, con an ủi bà một chút nhé. An ủi bà nội rồi mẹ sẽ bế.”

“Đau đau?” Tiểu Tiểu hỏi.

“Đúng vậy, đau đau, phải chích, còn phải uống thuốc nữa cơ.”

Đối với những đứa bé tuổi này mà nói, nơi đáng sợ nhất chính là bệnh viện, người đáng sợ nhất là bác sĩ, việc sợ hãi nhất bị kim tiêm chích và phải uống thuốc đắng nghét.

Trước đó không lâu Tiểu Tiểu mới được tiêm vắc-xin phòng bệnh, còn bởi vậy mà phát sốt một trận nữa, thế nên bây giờ cô bé vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác khó chịu lúc đó. Tiểu Tiểu nhăn khuôn mặt như bánh bao sữa của mình, đưa bàn tay nhỏ sờ mặt mẹ Lâm: “Phù, đau đau, bay đi nhé.”

Biết là trẻ con phải uống nhiều sữa mới tốt, sau khi Trần Ái Ân phải cai sữa cho Tiểu Tiểu, Lâm Kiến Quốc đã vì cô con gái rượu mà liều mạng bỏ biết bao sức lực tìm mua cho được sữa bò. Bởi vậy, trên người Tiểu Tiểu luôn có một mùi sữa nồng đậm, làm cho mẹ Lâm đang ôm cô bé trong ngực cũng thấy bình tâm thêm vài phần.

Mẹ Lâm ôm Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu à, may mà bà nội còn có bé ngoan này, không thì bà nội biết làm sao bây giờ?”

Lâm Tiểu Hoa chen qua: “Bà nội, bà còn có cháu mà, với cả, cháu cũng muốn ôm em gái nữa.”

“Ôm, bà nội ôm hết, bà nội ôm Tiểu Hoa, Tiểu Hoa ôm em nhé.”

Bọn nhỏ vây quanh như thế này thì chuyện có phiền phức thế nào cũng chẳng thể bàn tiếp nổi.

Trần Ái Ân cười, nhìn Lâm Tiểu Hoa: “Tiểu Hoa, cháu và Dương Dương dẫn Tiểu Tiểu vào trong phòng chơi được không?”

Lâm Tiểu Hoa lắc đầu không chịu đi: “Anh muốn kiểm tra, Tiểu Hoa phải nghe hết.”

“Thằng nhóc thúi này…” Thì ra Tiểu Hoa không phải chỉ làm gián điệp cho bọn họ, mà còn là gián điệp Lâm Đại Bảo phái đến nghe ngóng chỗ bọn họ nữa cơ đấy.

Lâm Kiến Cường cười mắng: “Đứa nhỏ này từ sau khi đi học thì càng ngày càng tinh quái. Lời của ba nó nói, nó cũng chẳng nghe vào được bao nhiêu.” Có thể so chiêu với vợ của Lâm Kiến Quốc, con trai à, làm tốt lắm! Tiểu Hoa, con quả là con gái ngoan của ba.

“Anh cả, có chút chuyện cần nói rõ cho anh biết, rồi anh xem có quản được hay không thì quản nhé?” Trần Ái Ân không khách khí mà đem chuyện Giang Bạc chạy tới nhà Lâm Kiến Cường tìm Triệu Mỹ Hoa nói ra hết, “Anh cả, chuyện này anh thấy nên làm sao mới tốt?”

Lâm Kiến Cường mặt mũi tối sầm, con mụ Triệu Mỹ Hoa này lại bắt đầu kéo chân sau của hắn rồi: “Chuyện của Tiểu Muội không đến phiên cô ta nhúng tay vào, nhà này nào có chỗ cho cô ta lên tiếng chứ.” Lâm gia nhà bọn họ, có phần cho Triệu Mỹ Hoa nhiều chuyện sao.

“Thím nhỏ, bà nội, cô nhỏ, bọn cháu đi học về rồi này.”

“Về rồi, về rồi.”

Lâm Đại Bảo và Lâm Nhị Bảo cùng chạy ào vào nhà, sau khi ném cặp sách xuống, Lâm Đại Bảo liền hỏi: “Thím nhỏ, chuyện thế nào rồi? Ba, ba nghe ngóng được gì chưa? Giang Binh kia không phải là kẻ tốt lành gì đúng không? Con biết ngay mà!”

Lâm Kiến Cường cười mắng: “Gấp cái gì, thở trước đi rồi hẳn nói. Cơ mà đây là chuyện của người lớn, con nít con nôi như con cứ ngoan ngoãn đi làm bài tập là được rồi.”

Vừa tu một cốc nước xong, Lâm Đại Bảo không phục mà nói: “Lúc mọi người kêu con làm quân sư, nhờ con giúp đỡ sao không nói đây là chuyện người lớn, để con qua một bên làm bài tập đi?”

Lâm Nhị Bảo tủi thân: “Câu này em nói mới đúng.”

Lâm Đại Bảo: “Mày đi làm bài tập ngay cho anh!”

Lâm Nhị Bảo: “Vậy còn anh? Hai chúng ta cùng nhau làm đi, như thế thì em sẽ làm nhanh hơn được chút.” Chuyện cô nhỏ, nó không được nghe, anh cả cũng không nghe được. Đây gọi là hai anh em đồng cảnh ngộ, nó hiểu mà.

Lâm Đại Bảo: “Mày tưởng anh là mày à, lúc ở trường anh đã làm xong cả rồi. Thím nhỏ, thím có muốn kiểm tra một chút không.” Biết trong nhà có chuyện, nó sao có thể để những chuyện nhỏ nhặt như làm bài tập này dây dưa đến về nhà mới làm được. Nói Nhị Bảo ngốc mà Nhị Bảo còn không chịu nhận cơ.

Trần Ái Ân vừa định khuyên nhủ Lâm Nhị Bảo hai câu thì thằng bé đã túm lấy cặp sách của mình chạy nhanh vào trong phòng rồi: “Cháu rất nhanh sẽ làm xong bài tập, mọi người nói chuyện chậm chậm thôi đấy, cháu cũng quan tâm đến hạnh phúc cả đời của cô nhỏ lắm đó.”

Lâm Tiểu Muội: “…”

Vẫn luôn yên lặng ngồi một bên, Dương Dương cũng bắt đầu hỏi han: “Mẹ ơi, hạnh phúc cả đời là gì ạ?”

“Đang nói đến dượng nhỏ, là người cô nhỏ sẽ lấy làm chồng đó. Đây gọi là hạnh phúc cả đời.”

Dương Dương: “Ồ, cô nhỏ, hạnh phúc cả đời của cô ở đâu ạ?”

Lâm Tiểu Muội cười miễn cưỡng, cô cũng cực kỳ muốn biết, hạnh phúc đời mình ở đâu, là ai.

“Sao cô nhỏ không trả lời cháu, cô nhỏ cũng không biết ạ?” “… Ừ, không biết.”

Nhận được đáp án này, Dương Dương dùng ánh mắt đồng tình nhìn Lâm Tiểu Muội, nhìn đến nỗi Lâm Tiểu Muội càng thêm buồn bực: “Tiểu Hoa, cháu dẫn Tiểu Tiểu và Dương Dương cùng vào trong phòng chơi được không?”

Tiểu Hoa cười: “Không chịu, cháu muốn nghe cơ.”

“Mẹ.” Tiểu Tiểu vươn tay ra đòi Trần Ái Ân bế, bà nội ôm cô bé cũng được một lúc lâu rồi, giờ cô bé muốn mẹ ôm. Khó khăn lắm mới trở lại vòng tay của mẹ, Tiểu Tiểu lanh lẹ bắt lấy quần áo của mẹ, miễn cho mẹ lại đưa cô bé cho người khác ôm.

Trong nhà nhiều trẻ con như vậy, Lâm Kiến Cường cũng thấy quá mức ầm ĩ: “Mẹ, giờ để Tiểu Muội và Giang Binh kia cứ thế tách ra à?”

Mẹ Lâm: “Dĩ nhiên rồi, chẳng lẽ còn giữ lại ăn tết nữa hả?”

Trần Ái Ân: “Mẹ, trước khi hoàn toàn chấm dứt, con muốn biết rõ một việc.”

“Việc gì?”

Trần Ái Ân cười, ánh mắt rơi xuống trên người Lâm Tiểu Muội.

------

Bình Luận (0)
Comment