Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 1331 - Chương 1331: Võ Sư Hậu Kỳ (3)

Chương 1331: Võ Sư hậu kỳ (3) Chương 1331: Võ Sư hậu kỳ (3)

- Nha đầu này tháng trước vừa đột phá đến Võ Sư hậu kỳ, ha ha, Tôn sư huynh đoán một chút, nàng từ Võ Sư sơ kỳ đến hậu kỳ, dùng thời gian bao lâu?

Sắc mặt Tôn Giang cứng đờ, nhìn về phía thiếu nữ dáng người mảnh khảnh đứng ở phía sau hắn, không nói gì.

Kim Tùng lập tức nói với sau lưng.

- Uyển Nhu, nói cho Tôn sư bá ngươi biết.

Nữ tử Giang Nam tên Vân Uyển Nhu nắm trong tay một thanh kiếm, cúi đầu cung kính nói:

- Đệ tử từ Võ Sư sơ kỳ đến Võ Sư hậu kỳ, dùng thời gian gần một năm.

Kim Tùng cười ha ha một tiếng, nói:

- Chỉ tốn thời gian có mười tháng mà thôi. Tôn sư huynh, thể chất nha đầu này cũng không phải bình thường, mà lĩnh ngộ về kiếm, có thể nói là thiên phú tuyệt luân. Lần này lên núi, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, đoán chừng sẽ được Lệnh Hồ sư tỷ ở Kiếm Phong trực tiếp thu làm đệ tử thân truyền.

Tôn Giang thản nhiên nói:

- Kim sư đệ, chúc mừng, công lao này của ngươi cũng không nhỏ nha.

Kim Tùng cười nói:

- Sư huynh tuyệt đối đừng hiểu lầm, đệ tử này của ta tháng trước vừa đột phá Võ Sư hậu kỳ, cũng không phải là một trong ba tên đệ tử trước đó truyền ra. Cho nên vừa rồi vấn đề ta hỏi Tôn sư huynh, không có ý gì khác.

Mí mắt Tôn Giang giật một cái, nói:

- Nói như vậy, năm nay thi vòng đầu sẽ có bốn tên đệ tử Võ Sư hậu kỳ tranh đấu, xem ra muốn đặc sắc hơn dĩ vãng rất nhiều.

Kim Tùng cười nói:

- Đúng thế, bất quá nói không chừng những sư huynh khác nơi đó gần đây cũng có đệ tử đột phá đến Võ Sư hậu kỳ. Tôn sư huynh, bên trong mấy tên đệ tử này của ngươi, đến cùng có đệ tử Võ Sư hậu kỳ hay không? Giới thiệu cho sư đệ nhận thức một chút đi.

Vẻ mặt Tôn Giang không thay đổi đáp.

- Không có.

Kim Tùng cười ha ha:

- Đáng tiếc, còn chuẩn bị để Uyển Nhu nha đầu này so chiêu với đệ tử của sư huynh một chút. Ta nhớ thi vòng đầu năm ngoái, vị đại đệ tử kia của sư huynh thế nhưng đã ép những đệ tử của ta ngay cả lôi đài cũng không dám lên đây.

Tôn Giang đứng lên nói:

- Kim sư đệ, các ngươi ăn cơm trước đi, thuyền đã tới, chúng ta đi qua trước.

Kim Tùng cười chắp tay nói:

- Tốt, Tôn sư huynh đi thong thả, chờ một lúc gặp lại ở tông môn.

Tôn Giang không nói gì thêm, quay người đi ra bờ sông, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.

Mấy người Đao tỷ đi theo sau lưng, đều không dám lên tiếng.

Thuyền nhỏ dừng sát ở bên bờ, người chèo thuyền chống đỡ ống trúc lớn tiếng nói:

- Hôm nay sóng gió quá lớn, một lần chỉ có thể đi lên bốn người, khách nhân chớ trách.

Đao tỷ lập tức nói:

- Sư phụ, các ngươi đi lên trước đi.

Lạc Thanh Chu cùng Chu Bá Ước mấy người đều khiêm nhường.

Tôn Giang không có tâm tình nói chuyện, cũng lười chờ lâu ở chỗ này, sắc mặt âm trầm lên thuyền.

Mấy người nhìn nhau, Trương Viễn Sơn thân là Đại sư huynh, không tiếp tục khiêm nhượng, cũng lên thuyền.

Sau đó Đao tỷ lại đẩy Sở Tiểu Tiểu và Nhiếp Vân Dung đi lên.

Người chèo thuyền nhắc nhở mọi người ngồi vững vàng, lập tức chống đỡ ống trúc rời bờ, nói với ba người đang đứng bên bờ:

- Khách nhân chờ một lát, một thuyền khác sẽ lập tức lướt tới đây.

Lúc ba người Lạc Thanh Chu đang đứng ở bên bờ sông thấp giọng nói chuyện, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc:

- Ba vị, thật là khéo.

Ba người quay đầu nhìn lại, lập tức biến sắc.

Lạc Trường Thiên một thân Kỳ Lân bào, mang theo bốn tên nam tử Cẩm Y vệ người mặc phi ngư phục, từ phía sau đi tới, vẻ mặt tươi cười nhìn ba người.

Ba người đều không nói lời gì.

Lạc Trường Thiên chắp tay, cười nói:

- Ba vị chớ khẩn trương, hôm nay chúng ta cũng phụng mệnh đến Lăng Tiêu tông quan sát đệ tử mới tỷ thí. Thánh Thượng năm ngoái đã bắt đầu cải cách, cực kì yêu thích nhân tài, nếu có đệ tử mới thiên phú không tồi, lại nguyện ý đi vào triều đình ra sức cho Thánh thượng, chúng ta sẽ thương lượng cùng quý tông, dẫn người rời đi, tận lực bồi dưỡng.

- Chúng ta cho tài nguyên tu luyện, tuyệt đối không thể ít hơn so với quý tông. Chắc hẳn ba vị cũng biết, những năm gần đây, quý tông đã chuyển vận không ít nhân tài cho Đại Viêm ta. Tất cả mọi người đều là võ giả của Đại Viêm, vì quốc gia hiệu lực là vinh quang của chúng ta, cũng là chức trách của chúng ta, bên trên quốc gia đại nghĩa, tự nhiên không phân môn phái thế lực nào.

Đao tỷ lạnh lùng thốt:

- Những chuyện này, không cần nói với chúng ta, Lạc chỉ huy đi đến tông môn nói là được.

Lạc Trường Thiên cười cười, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên đứng bên trái của nàng, nói:

- Sở huynh đệ, rất chờ mong ngươi lần này tỷ thí hiển lộ tài năng. Hi vọng Sở huynh đệ có thể thu hoạch được một thứ tự tốt, làm vẻ vang cho võ giả kinh đô ta.

Bình Luận (0)
Comment