Lạc Thanh Chu thản nhiên nói:
- Đa tạ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều không dời đi.
- Thuyền đã tới, chúng ta đi trước.
Đao tỷ đụng đụng người bên cạnh, quay người lên thuyền nhỏ.
Lạc Thanh Chu cùng Chu Bá Ước cũng nhảy lên thuyền theo.
Người chèo thuyền nhìn về phía trên bờ nói:
- Còn có thể đi lên một người.
Lạc Trường Thiên cười nói:
- Không cần, chúng ta đợi chuyến đò tiếp theo.
Người chèo thuyền không nói thêm gì nữa, chống đỡ thuyền nhỏ rời đi.
Lạc Trường Thiên đứng ở bên bờ, ánh mắt nhìn chằm chằm ba bóng người trên thuyền, nụ cười trên mặt dần dần thu lại.
Một gã hộ vệ sau lưng thấp giọng nói:
- Đại nhân, vẫn không có tra được địa chỉ cùng người nhà của hắn. Mỗi lần hắn đi võ quán và từ võ quán rời đi, đều rất cảnh giác, mỗi khi đến bên trên bất kỳ con đường và trong hẻm nhỏ nào đều sẽ đi một vòng, người của chúng ta mỗi lần đều mất dấu.
Lạc Trường Thiên nhìn qua bóng người trên thuyền kia nói:
- Nội thành có thể lớn bao nhiêu? Nhiều người như vậy, không có một lần có thể bám theo, nói rõ hắn có thể rõ ràng xem thấu các ngươi. Tu vi Võ Sư trung kỳ, thật không có loại bản lĩnh này.
Vẻ mặt hộ vệ nghiêm túc nói:
- Đại nhân có ý là...
Bên trong ánh mắt của Lạc Trường Thiên lóe lên tinh quang, nói:
- Hoặc là có người giúp hắn, lại hoặc là, hắn có thể trốn vào hẻm nhỏ, dùng một loại thủ đoạn khác xem xét các ngươi rõ ràng...
Trên mặt sông.
Lạc Thanh Chu ngồi ở trong khoang thuyền thuyền nhỏ, đón gió sông băng lãnh, quay đầu, nhìn về phía bên bờ.
Đạo thân ảnh kia vẫn như cũ đứng ở nơi đó, đang nhìn hắn chằm chằm.
Đao tỷ cũng thuận ánh mắt của hắn nhìn sang, thấp giọng nói:
- Hắn muốn làm cái gì?
Lạc Thanh Chu không có trả lời, đan hải trong cơ thể xao động bất an, bên trong tựa hồ đang tư tư lóe ra lôi điện.
Trong con mắt hắn cũng giống như có lôi điện hiện lên.
Thân thể của hắn tựa hồ đang rất khát vọng năng lượng nào đó, lúc đó mới có thể xông phá quan ải sau cùng.
Thuyền nhỏ cập bờ.
Tôn Giang mang theo mấy người lại đi về phía trước ước chừng hai dặm lộ trình, mới đi tới dưới chân núi Lăng Tiêu Sơn.
Con đường leo núi sớm đã có chấp sự cùng đệ tử Lăng Tiêu tông đang ở phía trước nghênh đón.
Có rất nhiều võ giả nghe được tin tức, muốn đến nhìn náo nhiệt, nhưng nếu như không có thiệp mời, cũng không phải đệ tử Lăng Tiêu tông, bình thường không cho phép lên núi.
Đương nhiên, võ giả có danh tiếng vẫn có thể phá lệ.
Tôn Giang mang theo mấy người Lạc Thanh Chu, đi đến trước mặt một lão giả đang đón khách.
Lão giả kia có dáng người cao gầy, một bộ áo bào xanh, dưới cằm có giữ lại một bộ râu dài, nhìn qua tinh thần quắc thước*, tiên phong đạo cốt, có chút thích hợp sung làm người đón khách ở bề ngoài.
*Tinh nhanh, mạnh khoẻ, dồi dào sức lực, tuy đã cao tuổi
Sau khi hắn nhìn thấy Tôn Giang, lập tức bước nhanh tiến lên đón, mặt tươi cười nói:
- Sư huynh, ngươi có thể về rồi, vừa rồi Chung trưởng lão còn xuống núi đến hỏi, Tôn sư huynh làm sao còn chưa tới, sư huynh đệ ở các địa phương khác đều sắp đến đông đủ.
Tôn Giang cười nói:
- Ở gần, cho nên lười biếng tới chậm một chút, tý họp mắt tế bái tổ sư là được rồi.
Lập tức quay đầu nói với mấy người sau lưng:
- Đây là Thượng sư thúc các ngươi, còn không mau tới chào.
Mấy người Lạc Thanh Chu vội vàng tiến lên, chắp tay cung kính chào:
- Đệ tử gặp qua Thượng sư thúc.
Lão giả cười ha ha một tiếng, quét nhìn mấy người một chút, nói:
- Tốt, tốt, tất cả mọi người nhanh lên đi thôi, thời gian cũng đã không còn sớm, chờ các ngươi đều đến đông đủ, sắp bắt đầu tế bái tổ sư.
Tôn Giang cũng không dám lại trì hoãn, chắp tay cáo từ.
Mấy người vừa đi lên bậc cấp, lão giả đột nhiên lại nói:
- Đúng rồi Tôn sư huynh, người Thanh Vân quan cùng Kim Thiền tự cũng tới, đều là người cùng Tôn sư huynh năm đó đi Nam Cương tru sát Yêu tộc. Chung trưởng lão vừa rồi bàn giao, nếu như Tôn sư huynh có tới, có thể đi hỗ trợ chiêu đãi một chút, dù sao Tôn sư huynh và bọn hắn quen thuộc hơn.
Tôn Giang nghe vậy giật mình, nhẹ gật đầu, bước nhanh bước lên bậc thang.
Tông môn Lăng Tiêu tông tọa lạc ở phía trên đỉnh núi, cho dù mấy người nửa đường không có ngừng lại nghỉ ngơi cũng cần hao tốn gần nửa canh giờ mới lên tới đỉnh núi.
Lúc này, mặt trời đã sắp lên tới chính không.
Trên đỉnh núi, quái thạch lởm chởm, sương mù dày đặc.
Tôn Giang mang theo mấy người tiến vào cửa chính, được nô bộc dẫn đầu đi tới một quảng trường hơi nhỏ.
Bởi vì đệ tử mới phải tế bái tổ sư trước, cho nên lúc này trên quảng trường tụ tập đệ tử chạy tới từ các nơi trên Đại Viêm.
Mỗi người đều đang yên lặng đánh giá những người khác.
Đương nhiên, cũng có đệ tử bày ra mặt mũi tràn đầy hưng phấn, thấp giọng nói chuyện.