Tôn Giang để mấy người tìm một chỗ không có ai đứng vững vị trí, đi chào hỏi những sư huynh đệ khác, thuận tiện đi giúp mấy người đăng ký thân phân.
Tính danh, tuổi tác, tu vi, xuất thân từ phân đà nào và sư phụ là ai các loại thông tin của mỗi đệ tử mới đều cần đăng ký vào sách ở trong tông môn.
Chờ bọn hắn tế bái tổ sư xong, tông môn sẽ lập tức vì bọn họ chế tác lệnh bài của mỗi người, về sau bọn hắn mới xem như là đệ tử Lăng Tiêu tông chân chính.
Sau khi Tôn Giang rời đi, Sở Tiểu Tiểu đã bắt đầu hưng phấn tâm sự thì thầm nói không ngừng, một hồi nói nơi này thật đẹp, giống như là tiên cảnh, một hồi lại nói nơi này thật cao, đi lên mệt mỏi quá, sau đó lại bắt đầu nghị luận về đệ tử khác.
Cuối cùng lại tức giận bất bình nói:
- Kim sư thúc kia thật quá phận, không phải là thu đệ tử Võ Sư hậu kỳ thôi à, có cái gì để khoe khoang chứ, còn cố ý khoe khoang ở ngay trước mặt sư phụ, vừa mở miệng đã mỉa mai sư phụ, thật đáng ghét.
Trương Viễn Sơn vội vàng nói:
- Sở sư muội, mâu thuẫn ở giữa trưởng bối, chúng ta cũng không nên nghị luận ở chỗ này, cẩn thận bị đệ tử khác nghe thấy làm ra trò cười.
Sở Tiểu Tiểu hừ một tiếng, không tiếp tục nói về cái đề tài này, lại hưng phấn nói:
- Nghe nói tông chủ của chúng ta - Tử Hà tiên tử rất xinh đẹp, không biết nói chờ một lúc có thể nhìn thấy hay không.
Nhiếp Vân Dung nói:
- Chờ một lúc phải đi phía sau núi tế bái tổ sư, tông chủ hẳn là sẽ xuất hiện.
Lúc mấy người đang nói chuyện, lão giả mập lùn tên gọi Kim Tùng kia đã mang theo tám tên đệ tử của hắn, đi nhanh tới, cười nói:
- Sư phụ của các ngươi đâu?
Trương Viễn Sơn chắp tay nói:
- Kim sư thúc, sư phụ lão nhân gia ngài ấy đi chào hỏi những sư thúc sư bá khác rồi.
Kim Tùng nghe xong, mặt tươi cười nói:
- Vừa tới đã đi khắp nơi liên lạc tình cảm, khó trách có thể có được vị trí phân đà kinh đô. Công phu vỗ mông ngựa của vị sư phụ này của các ngươi rất khó lường đó.
Nói xong, cười ha ha một tiếng, nói với mấy đệ tử ở sau lưng:
- Các ngươi ở chỗ này quen biết một chút với mấy vị đệ tử của Tôn sư bá các ngươi, học tập cho giỏi cách người ta đối nhân xử thế, vi sư cũng phải đi gặp những sư huynh đệ khác để liên lạc một chút tình cảm, miễn cho lại lạc hậu hơn người khác.
Dứt lời, bước nhanh rời đi.
Sắc mặt mấy người Trương Viễn Sơn đều rất khó coi.
Mấy người Vân Uyển Nhu nhìn bọn hắn một chút, có chút xấu hổ, đứng ở bên cạnh, chưa từng nói chuyện.
Đoán chừng bọn hắn cũng cảm thấy sư phụ nhà mình có chút quá mức.
Lại đợi đại khái thêm thời gian một nén hương, trên quảng trường lúc đầu ồn ào đột nhiên dần dần an tĩnh lại.
Một tên lão giả râu tóc bạc trắng, mang theo mấy nam nữ trung niên đi lên bệ đá, đưa mắt nhìn về phía đệ tử mới phía dưới.
Lúc này, Tôn Giang và Kim Tùng đều đi về, đứng ở trước người đệ tử của mỗi người, an tĩnh nhìn về phía trên đài.
Đợi tất cả mọi người an tĩnh lại, lão giả kia mới lên tiếng nói:
- Lão phu chính là Đại trưởng lão Lăng Tiêu tông - Ngô Hữu Tử, hoan nghênh các vị đệ tử hôm nay trở lại tông môn. Lần này ngoại trừ muốn cử hành Lăng Tiêu thi đấu mỗi năm một lần ra, đệ tử mới nhập môn còn cần đi tế bái tổ sư, tuyên thệ hiệu trung tông môn. Lão phu hiện tại đến đọc ra tên của các ngươi, đệ tử nghe đọc đến tên của mình, đi qua đứng ở chỗ đất trống bên phải, chờ một lúc lão phu cùng với trưởng lão khác, còn có phong chủ của tất cả đỉnh núi sẽ mang theo các ngươi đến hậu sơn tế bái tổ sư. Còn đệ tử khác, đi trước nghỉ ngơi và dùng cơm, chờ qua buổi trưa sẽ bắt đầu mở ra tỷ thí.
Dứt lời, lấy ra danh sách, bắt đầu đọc lấy danh tự.
- Bạch Đế Thành phân đà, Bách Tử Xuyên, Trương Dao.
- Vân Châu phân đà, Lữ Cảnh, Vương Đương, Miêu Tiểu Lan.
Một lát sau mới gọi đến phân đà kinh đô:
- Ngọc Kinh phân đà, Đao Linh, Sở Phi Dương, Chu Bá Ước, Sở Tiểu Tiểu.
- Thủy Thành phân đà, Vân Uyển Nhu, Lôi Dương, Hạ Như Lan, Tào Hoa.
Những người bị đọc đến tên mình đều đi qua đứng ở chỗ đất trống bên phải, nơi đó sớm có đệ tử người mặc áo xanh đón khách chờ lấy, để bọn hắn lập đội.
Sở Tiểu Tiểu thấp giọng nói:
- Đao sư tỷ, ngươi lúc ở Mạc Thành chẳng phải đã gia nhập tông môn rồi sao? Vẫn luôn không có tới tế bái qua tổ sư à?
Đao tỷ thấp giọng nói:
- Lúc ấy cha ta đang dưỡng thương, ta không yên lòng rời đi, cho nên vẫn chưa có tới, bất quá sư phụ đã sớm giúp ta ghi danh.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, bên cạnh đột nhiên có một tên đệ tử mặc áo lam đi tới, lườm bọn họ một cái nói:
- Yên tĩnh!
Hai người lập tức ngậm miệng lại.