Hai người đứng đối diện nhau một khoảng cách, chắp tay thi lễ một cái, sau khi quan chủ khảo nói bắt đầu, lập tức động thủ.
Hạ Nhất Minh có đao pháp dị thường hung mãnh, vừa ra tay chính là mưa to gió lớn, chém loạn chém lung tung.
Nhìn thô lỗ hỗn loạn, lại vô cùng có phương pháp, đại đao vung vẩy kín không kẽ hở, hô hô rung động.
Mà kiếm pháp của Giang Ngôn lại đi lộ tuyến nhẹ nhàng, cũng không đón đỡ, dựa vào bộ pháp, nhẹ nhõm huy kiếm tá lực (dùng kiếm mà mất ít lực).
Đâm, đỡ, chọt, ép, chém các loại, kiếm quang lập loè, thân ảnh đi nhanh, lại như nhàn nhã tản bộ bên trong lít nha lít nhít đao ảnh, bộ pháp vẽ vòng vây quanh Hạ Nhất Minh, gặp chiêu phá chiêu.
Trong nháy mắt, hai người đã đánh nhau chết sống mấy trăm chiêu.
Đao pháp Hạ Nhất Minh hung mãnh nhanh chóng, nhưng cũng cực kì tiêu hao nội lực và khí lực, sau khi chém một đao xuống, tốc độ bắt đầu thoáng trở nên chậm đi.
Lúc này, kiếm pháp của Giang Ngôn đột nhiên biến đổi, bắt đầu trở nên nhanh hơn, mạnh hơn, lăng lệ hơn.
Hai người lại đấu hơn trăm chiêu, trên người đều bị thương.
Giang Ngôn vốn định dựa vào thân pháp cùng kiếm pháp của mình trước tiêu hao nội lực và thể lực đối phương, lại chầm chậm mưu toan, ai ngờ thể lực cùng nội lực của đối phương đều dị thường hùng hậu, mà xuất đao vẫn hung mãnh như cũ.
Trên vai của hắn trực tiếp bị chặt một đao, nếu không phải tránh nhanh, chỉ sợ toàn bộ bả vai đều muốn bị chém xuống.
Hai người thở hồng hộc, đổ mồ hôi như mưa, tiếp tục kịch đấu trên đài.
Võ giả dưới đài nhìn hoa cả mắt, hưng phấn không thôi, đều lớn tiếng la to, có người nói chém hạ bàn hắn, có người nói đâm vai trái hắn...
Hạ Thiền cầm kiếm, nhìn một hồi, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía sau lưng.
Lạc Thanh Chu chẳng biết lúc nào đã đi tới phía sau của nàng, đang ở gần sát hít hít cái mũi, ngửi ngửi mái tóc của nàng.
Ánh mắt hai người đối nhau.
Lạc Thanh Chu đang muốn nói chuyện, một tên võ giả bên cạnh đột nhiên chỉ vào hắn trợn mắt nhìn nói:
- Tiểu cô nương, thư sinh này vừa rồi ở sau lưng ngươi vụng trộm ngửi nửa ngày, còn ngồi xuống ngửi váy của ngươi, là cái đồ biến thái, nhanh nói cho người nhà của ngươi xử hắn.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía hắn nói:
- Ta chính là người nhà của nàng.
Người võ giả kia nghe vậy sững sờ, nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp, hỏi lại:
- Hắn là người nhà của ngươi?
Hạ Thiền còn chưa đáp lời, Lạc Thanh Chu đột nhiên đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng, sau đó giơ lên cho hắn nhìn.
Lúc này, Tiểu Điệp cũng dữ dằn mắng to người võ giả kia:
- Chúng ta là người một nhà, ngươi muốn xen vào việc của người khác.
Sắc mặt người võ giả kia cứng đờ, ngượng ngùng quay đầu chỗ khác, nhìn về phía trên đài, không có lên tiếng nữa.
Tất cả mọi người Tần gia không chớp mắt nhìn trên đài luận võ, cũng không có người chú ý bọn hắn.
Lạc Thanh Chu nắm chặt bàn tay nhỏ non mềm lạnh buốt, một tay khác vuốt ve nhào nặn tùy ý đùa bỡn.
Hạ Thiền nắm chặt kiếm trong tay, hai con ngươi lạnh lùng nhìn hắn, tay nhỏ dùng sức vùng vẫy một hồi, không có tránh ra khỏi.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía trên đài nói:
- Thiền Thiền, kiếm của người kia chậm hơn ngươi nhiều. Nếu như ngươi lên đài, chỉ cần một kiếm.
Vừa nói xong, ‘A’ một tiếng kêu thảm vang lên.
Tên Giang công tử phong độ nhẹ nhàng cầm trong tay bảo kiếm kia sơ sẩy một cái, bị đối phương bổ một đao chém vào đùi phải.
Toàn bộ đùi phải vậy mà đứt lìa bay thẳng ra ngoài.
- A ——
Tống Như Nguyệt đang chăm chú quan sát tỷ võ cũng bị hù hét lên một tiếng, hoa dung thất sắc.
Những võ giả khác dưới đài thì hơi biến sắc.
Chỗ chân gãy, máu tươi phun ra.
Thân thể nam tử gọi Giang Ngôn lập tức nghiêng một cái, ngã trên mặt đất, nằm ở đó hét thảm thê lương.
Hạ Nhất Minh cầm kim hoàn đao trong tay, sửng sốt một chút, đứng lại tại chỗ.
Hắn cũng không nghĩ tới một đao kia của mình vậy mà trực tiếp chém xuống đùi phải đối phương, thật sự đánh nhau chết sống quá lâu, lửa giận công tâm, không kịp thu lực.
- Đang!
Tiếng chiêng vang lên, luận võ kết thúc.
- Hạ Nhất Minh, thắng.
Quan chủ khảo tuyên bố xong, hạ nhân Giang gia lập tức chạy lên đài, vừa muốn khiêng người đi, một lão giả bên cạnh quan chủ khảo đột nhiên mở miệng nói:
- Trước mang vào hậu trường, cũng nhặt chân gãy tới, lão phu giúp hắn nối lại. Về sau đi đường là không có vấn đề, chỉ là không có linh hoạt như trước kia.
Đám người Giang gia nghe xong, khôi phục lại từ trong bi thống, cuống quít nâng người đi vào hậu trường.
Lập tức có người lên đài quét dọn vết máu.
Hạ Nhất Minh tại bên trong tiếng hoan hô của đám người Hổ Uy tiêu cục cũng đi vào hậu trường nghỉ ngơi, khôi phục thể lực.
Nửa đường thoáng nghỉ ngơi một khắc đồng hồ.
Đám người vây xem dưới đài nghị luận ầm ĩ.