Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 828 - Chương 828: Lôi Đài Luận Võ (1)

Chương 828: Lôi đài luận võ (1) Chương 828: Lôi đài luận võ (1)

Sắc mặt mọi người Tần gia đều thay đổi, trong lòng đều lo lắng.

Tống Như Nguyệt càng là sắc mặt trắng bệch, tiến lên cầu khẩn nói:

- Lão gia, lại đi nhắc nhở Xuyên nhi một chút, không được liền nhận thua, cũng đừng...

- Nàng câm miệng cho ta.

Tần Văn Chính nghe xong, lập tức dựng thẳng lông mày trợn mắt, nghiêm nghị quát lớn:

- Qua một bên đợi đi.

Tần gia nhị gia cùng Tần gia tứ gia bên cạnh, thậm chí mấy chị em dâu cũng đều nhao nhao mở miệng chỉ trích.

- Tẩu tẩu, trong lúc mấu chốt, sao có thể nói lời xúi quẩy kiểu này?

- Tẩu tử, ngươi nên đi ra sau nghỉ ngơi thôi.

Tống Như Nguyệt lập tức tức giận nói:

- Cũng không phải nhi tử các ngươi, các ngươi đương nhiên không lo lắng.

Vừa nghe lời này, giữa sân đột nhiên yên lặng lại.

Ánh mắt mọi người Tần gia kinh ngạc nhìn nàng.

Cơ bắp trên Tần Văn Chính mặt co quắp một chút, trừng mắt nàng nói:

- Nàng lặp lại lần nữa?

Tống Như Nguyệt cứng đờ, lập tức kịp phản ứng, hoảng hốt vội nói:

- Lão gia, ta không phải nói với chàng, ta nói với đám thúc thúc thẩm thẩm... Xuyên nhi là, là nhi tử của chàng...

Sắc mặt Tần Văn Chính âm trầm, hai mắt phun lửa.

- Ta... Ta về phía sau đợi đây...

Tống Như Nguyệt rụt cổ một cái, yếu ớt nói, lập tức xám xịt đi ra đằng sau, mặt đỏ tới mang tai.

Bách Linh che miệng cười trộm.

Tống Như Nguyệt nghe được âm thanh, trừng nàng một chút, đột nhiên lại nhìn phía sau nói:

- Thanh Chu, ngươi đứng gần Hạ Thiền như vậy làm gì?

Tần đại tiểu thư cùng Bách Linh đều quay đầu.

Lạc Thanh Chu lập tức lui về phía sau một bước:

- Bảo hộ nàng.

Tống Như Nguyệt lập tức liếc mắt:

- Người ta cần ngươi bảo hộ? Ngươi vẫn bảo vệ tốt chính ngươi đi.

Lạc Thanh Chu biết được trong lòng nàng đang đè nén cỗ ác khí, không có lên tiếng nữa.

Tống Như Nguyệt lại quay đầu trừng mắt Mai nhi bên cạnh nói:

- Không thấy được đầu ta đầy mồ hôi sao? Quạt đâu?

Mai nhi cuống quít lấy ra cây quạt, giúp nàng quạt.

Tống Như Nguyệt tức giận nói:

- Lại lười biếng, có tin ta liền đem ngươi đưa cho Ngưu Nhị mổ heo kia.

Mai nhi không dám lên tiếng, dùng sức quạt gió.

Bách Linh một bên mở miệng cười nói:

- Phu nhân, trong phủ chỉ còn lại mười nha hoàn, nếu còn gả đi thì không còn ai đâu.

Tống Như Nguyệt nghe vậy, nghĩ đến Tần phủ đã từng phong quang, tinh thần lập tức chán nản, trong lòng âm thầm oán trách lão gia nhà mình không nên từ tước, không nên chia hết gia sản.

Sản nghiệp cũng không có, về sau đi kinh đô, như thế nào sinh hoạt đây.

Miệng ăn núi lở?

Nàng đột nhiên lại nghĩ đến Vi Mặc mở tiệm sách tại kinh đô, lại nghĩ tới người nào đó sẽ viết sách, lập tức âm thầm thở dài: ‘Xem ra sau này còn muốn dựa vào hơi thở người nào đó sinh sống.’

Nghĩ đến chỗ này, nàng đột nhiên lại quay đầu, cười rạng rỡ nói:

- Thanh Chu, đêm nay trở về, nhạc mẫu làm đồ ăn ngon cho ngươi.

Lạc Thanh Chu: - ...

- Đương ——

Tiếng chiêng vang lên, trận luận võ thứ hai bắt đầu.

Tống Như Nguyệt lập tức biến sắc, nhìn về phía trên đài, trong lòng bắt đầu khẩn trương.

Mọi người Tần gia đều ngừng trò chuyện, nhìn về phía trên đài.

Lạc Thanh Chu lần nữa lặng lẽ tiến lên một bước, đưa tay cầm tay nhỏ lạnh buốt rút vào trong tay áo kia, chậm rãi vuốt ve xoa nắn lấy.

Hạ Thiền nắm chặt kiếm trong tay, vùng vẫy một hồi, không có tránh ra khỏi, chân phải hướng về sau, một cước giẫm lên trên mu bàn chân của hắn.

Thần sắc Lạc Thanh Chu không có gì thay đổi, tay vẫn đang ở trong tay áo của nàng, vuốt vuốt tay nhỏ mềm mại của nàng, ánh mắt nhìn về phía trên đài.

Hạ Thiền giẫm lên không nhúc nhích, tay nhỏ trong tay áo cũng không tiếp tục giãy dụa, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như băng, ánh mắt cũng nhìn lên trên đài.

Tiểu Điệp cùng Thu nhi nhìn nhau, giả bộ như không nhìn thấy.

- Tại hạ Bắc Sơn quyền Hạ Hồng, Tần huynh, mời.

Trên lôi đài, thanh niên thân hình cao lớn chắp tay nói với Tần Xuyên.

Tần Xuyên cũng chắp tay nói:

- Tại hạ Tần Xuyên, Hạ huynh, mời.

Quần chúng dưới đài đều nhịn không được thúc giục:

- Đừng lề mề chậm chạp, mau đánh! Mau đánh!

- Oanh!

Hạ Hồng đánh ra một quyền, lại đột nhiên xuất hiện lít nha lít nhít quyền ảnh, trong nháy mắt bao phủ tới Tần Xuyên đối diện.

Tống Như Nguyệt nắm chặt hai tay, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi.

Tần nhị gia lập tức biến sắc nói:

- Đại ca, Bắc Sơn quyền của Hạ Hồng vậy mà đã đến giai đoạn thứ ba Quyền Biến Vạn Hóa, khó trách có thể trở thành đệ tử đích truyền của Bắc Sơn quyền.

- Oanh!

Tần Xuyên không tránh không né, trực tiếp đánh tới một quyền.

Quyền ảnh to lớn mang theo vòng xoáy xoay tròn cấp tốc, trong nháy mắt cuốn vào những quyền ảnh lít nha lít nhít.

Hai quyền chạm nhanh, ‘Phanh’ một tiếng bạo hưởng. Thân thể hai người chấn động, lui lại mấy bước, lập tức đứng vững, lại một lần nữa xông tới.

Bình Luận (0)
Comment