Tống Như Nguyệt cũng vừa hưng phấn, vừa đau lòng chạy tới.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu, nhìn về phía Lạc Ngọc từ trên lôi đài đi xuống.
Vừa lúc, Lạc Ngọc cũng nhìn lại.
Nhưng cũng không phải nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu tiến lên mấy bước, đứng ở phía trước Tần đại tiểu thư, cũng vừa lúc chặn ánh mắt hắn.
Tần đại tiểu thư nhìn cái gáy hắn, giật mình, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
- Cô gia, ngươi làm gì?
Bách Linh đột nhiên hỏi.
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, đợi Lạc Ngọc rời đi, mới tránh ra, đi đến chỗ Tần nhị ca.
- Nhị ca, chúc mừng.
Đi tới gần, hắn đầu tiên chúc mừng một câu.
Tần Xuyên đang xoa vết tím xanh trên bờ vai, nghe vậy cười nói:
- Thanh Chu, hiện tại chúc mừng còn sớm, buổi chiều còn quyết chiến.
Lạc Thanh Chu thuận thế hỏi:
- Buổi chiều quyết chiến xong, kết quả không phải ra rồi à? Không phải nói muốn kiểm tra ba ngày sao?
Tần nhị gia bên cạnh nói:
- Đích thật là ba ngày. Người buổi chiều quyết chiến giành được hạng nhất, cần chờ đến tối mai, không ai lại đến đài khiêu chiến mới xem như chiến thắng chân chính.
Lạc Thanh Chu nghi ngờ hỏi lại.
- Quyết chiến thu hoạch được hạng nhất, còn cần tiếp nhận võ giả khác khiêu chiến? Điều này tựa hồ có chút không công bằng. Nếu như những võ giả khác hôm nay không dự thi, chuyên môn đợi đến ngày mai lại đến tham gia, có phải cũng không cần bị đào thải hay không, trực tiếp có thể tiến vào trận chung kết?
Tần nhị gia cười nói:
- Ngày mai lên đài khiêu chiến nhất định phải phù hợp ba điều kiện. Thứ nhất, tu vi không thể thấp hơn so với hạng nhất; thứ hai, có lý do chính đáng vắng mặt hôm qua và hôm nay dự thi, đồng thời có quan viên Mạc Thành bảo đảm; thứ ba, văn tự khảo thí nhất định phải điểm tối đa.
Nói đến đây, hắn nhún vai một cái nói:
- Cho nên, trên cơ bản có rất ít võ giả ngày mai sẽ lên đài khiêu chiến. người thắng quyết chiến xế chiều hôm nay, có thể nói không chút huyền niệm, thu hoạch được danh ngạch Long Hổ học viện chiêu sinh.
Lạc Thanh Chu nói:
- Thì ra là thế.
Tần Xuyên bôi thuốc lên xong, lại ăn một chút đồ ăn, nằm trong chăn nghỉ ngơi.
Đám người Tần gia không dám lại nói tiếp quấy rầy, đều an tĩnh lại.
Ăn cơm ăn cơm, nghỉ ngơi nghỉ ngơi.
Ai muốn nói chuyện phiếm thì đi tới nơi xa.
Tần Văn Chính cùng Tần nhị gia, Tần tứ gia, đều canh giữ ở bên cạnh Tần Xuyên, phòng ngừa phát sinh ngoài ý muốn.
Lạc Thanh Chu đang suy nghĩ chuyện, Tiểu Điệp tới giật giật ống tay áo của hắn, thấp giọng nói:
- Công tử, phu nhân gọi người đi qua ăn cái gì đó.
Lạc Thanh Chu lấy lại tinh thần, quay người đi về đằng sau.
Trên mặt đất phủ thảm bố màu trắng, Tống Như Nguyệt cùng Tần đại tiểu thư đều ngồi ở chỗ đó, trước mặt có đặt điểm tâm cùng hoa quả tinh mỹ.
Bách Linh cũng cởi giày, mặc vớ lưới màu hồng, giẫm bên trên vải trắng, trong tay đang cầm một chuỗi nho thủy tinh mà ăn.
Hạ Thiền thì vẫn như cũ cầm kiếm, đứng ở bên ngoài, không nhúc nhích.
Nha hoàn khác cũng đều đứng ở bên ngoài.
Lạc Thanh Chu đi đến chỗ gần, nhìn thoáng qua thảm bố tuyết trắng trên mặt đất, lại liếc mắt nhìn vớ lưới không nhuốm bụi trần dưới váy của Tần đại tiểu thư, đứng ở bên ngoài, cung kính nói:
- Nhạc mẫu đại nhân dùng cơm đi, ta vẫn chưa đói.
Tống Như Nguyệt cầm một khối điểm tâm, nói:
- Không đói bụng cũng nên ăn chút, ta tự mình làm điểm tâm, nhanh cởi giày đi lên.
Lạc Thanh Chu đang do dự, Bách Linh bên cạnh đột nhiên ‘Phốc phốc’ cười một tiếng, nói:
- Cô gia, có phải vớ chân ngươi rất thúi hay không, không có ý muốn cởi giày?
Vừa nghe lời này, mấy nha hoàn bên cạnh đều cười trộm.
Thu nhi cười cười, vội vàng nói:
- Cô gia mặc chính là vớ chân nô tỳ mới làm, không có thúi.
Lạc Thanh Chu đành phải cởi giày ra, đi tới, không dám tới gần.
Tống Như Nguyệt không khỏi cười nói:
- Thế nào, sợ mẹ con chúng ta ăn ngươi? Mau tới đây ngồi, đứng xa như vậy làm gì?
Lạc Thanh Chu đành phải đi qua, ngồi ở đối diện hai người.
Tống Như Nguyệt cầm một khối điểm tâm, đưa cho hắn, nói:
- Nếm thử.
Sau đó mặt mũi tràn đầy từ ái nhìn hắn, nhu hoà, ân cần nói:
- Thanh Chu, tuyệt đối không nên xem mình là ngoại nhân. Ngươi là người Tần gia chúng ta, khách khí với chúng ta cái gì. Chờ thêm mấy ngày đi kinh đô, ngươi cùng Vi Mặc....
Nàng đột nhiên dừng lại, nhìn bên cạnh một chút, lại nói:
- Thanh Chu, ngươi về sau sẽ không rời khỏi Tần gia chúng ta đó chứ?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đương nhiên sẽ không. Nhạc mẫu đại nhân đối xử Thanh Chu tốt như vậy, Thanh Chu sao bỏ đi được.
Tống Như Nguyệt lập tức mặt mày hớn hở, nói:
- Tốt, tốt.
Lạc Thanh Chu ngồi rất lúng túng, ăn xong điểm tâm, lại cầm một quả táo, sau đó đứng lên nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, ta ăn no rồi, người từ từ ăn.