Tống Như Nguyệt kinh ngạc nói:
- Nhanh như vậy liền no rồi?
Lập tức lại nói:
- Người đọc sách khẩu vị thật là nhỏ, nhìn nhị ca ngươi, có thể một lần ăn hai mươi mấy cái bánh bao thịt, thân thể khỏe mạnh như đầu trâu, ngươi phải học tập giống như hắn.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nhị ca là võ giả, Thanh Chu tự nhiên không thể so sánh.
Tống Như Nguyệt nói:
- Đúng thế, bất quá ngươi cũng cần thường xuyên rèn luyện thân thể một chút, dưỡng thân thể tốt một chút, cường tráng một chút. Những nữ tử nhu nhược Tần gia chúng ta về sau còn muốn dựa vào các ngươi đây.
- Vâng.
Lạc Thanh Chu lên tiếng, mang giày, thối lui đến cách đó không xa, giả bộ như tản bộ.
Tống Như Nguyệt nhìn bóng lưng hắn, nụ cười trên mặt biến mất, đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên cạnh, thấp giọng nói:
- Khiêm Gia, ngươi nói tiểu tử kia đến lúc đó có thể chạy trốn hay không? Hắn hiện tại đã là cử nhân lão gia, lại là thân tự do, lại có Trưởng công chúa làm chỗ dựa, hắn có thể ghét bỏ Tần gia chúng ta hay không?
Bách Linh ở một bên giúp tiểu thư nhà mình đáp:
- Phu nhân, có Thiền Thiền ở đây. Cô gia nếu dám chạy, Thiền Thiền một kiếm chém rụng cái chân thứ ba của hắn.
Tống Như Nguyệt nghe vậy sững sờ, nhìn về phía nàng nói:
- Cái chân thứ ba?
Bách Linh hì hì cười nói:
- Hai cánh tay của người cũng có thể xem như hai cái đùi bò trên mặt đất, cái chân thứ ba chính là chỉ chân trái.
Tống Như Nguyệt không nghi ngờ gì, quay đầu nhìn Hạ Thiền sau lưng một chút, lập tức cười rạng rỡ, cầm lấy một khối điểm tâm, nói:
- Thiền nhi, đến, tới ăn điểm tâm.
Hạ Thiền lắc đầu.
Lạc Thanh Chu đang tản bộ cách đó không xa đột nhiên thấy được hai thân ảnh quen thuộc ở phía sau một cây đại thụ.
Hắn do dự một chút, đi tới.
Dưới cây, Đao tỷ một đầu tóc ngắn màu bạc đang nói chuyện cùng Sở Tiểu Tiểu dáng người nhỏ nhắn xinh xắn.
Hai người tựa hồ đang trò chuyện về tỷ võ trước đó.
Lạc Thanh Chu giả bộ như tản bộ, chậm rãi đi đến bên cạnh hai người, sau đó ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía nơi khác.
Đao tỷ quay đầu nhìn hắn một cái, lập tức sững sờ.
Sở Tiểu Tiểu cũng nhìn về phía hắn, trên mặt lập tức lộ ra một tia nghi hoặc, thấp giọng nói:
- Đao tỷ, vị công tử này nhìn qua có chút quen thuộc.
Đao tỷ lại nhìn vài lần, thấp giọng nói:
- Hôm trước thi Hương yết bảng, ta gặp qua hắn, bị một đám người vây quanh, tựa như là khảo thí hạng nhất khoa cử lần này, giải nguyên.
Sở Tiểu Tiểu nghe xong, lập tức mở to hai mắt, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nói:
- Giải nguyên lão gia? Thật là lợi hại, còn trẻ như vậy, mà lại...
Nói đến đây, nàng hạ giọng nói:
- Đao tỷ, bộ dáng vị công tử này thật anh tuấn. Ngươi không phải còn đang coi mắt sao? Vừa hay, ngươi lại thích người đọc sách, muốn hay không đi...
- Không muốn.
Đao tỷ lập tức lắc đầu, trên gương mặt hiện lên trên hai vết đỏ ửng nhàn nhạt, lại nhìn thiếu niên kia một chút, thấp giọng nói:
- Người ta chướng mắt ta...
Sở Tiểu Tiểu thấy nàng bày ra bộ dáng này, rõ ràng là động tâm, lập tức ‘Khụ khụ’ một tiếng, đi tới, nói:
- Công tử, ngươi là một người đến xem luận võ sao? Cũng không thể chạy loạn, nhiều người ở đây, lại có rất nhiều võ giả, nếu đụng vào ngươi, ngươi sẽ bị thương. Chúng ta sẽ bảo hộ ngươi, miễn phí.
Lạc Thanh Chu quay đầu, cái cằm khẽ nhếch, nhìn về phía Đao tỷ nói:
- Cô nương, vừa rồi là ngươi đang nói chuyện với ta phải không?
Đao tỷ lập tức đỏ mặt, duỗi ra ngón tay, chỉ chỉ trước mặt hắn.
Lạc Thanh Chu lúc này mới cúi đầu xuống, nhìn về thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn chỉ mới đứng tới lồng ngực của mình phía trước, đang muốn nói chuyện, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng gọi quen thuộc:
- Cô gia, người đang làm gì?
Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật một cái, xoay người rời đi.
Bách Linh trừng mắt liếc hắn một cái, lại lạnh lùng nhìn hai nữ hài lạ lẫm một chút, trong ánh mắt tràn đầy cảnh cáo.
- Cô gia?
Sở Tiểu Tiểu sửng sốt một chút, nhìn bóng lưng thiếu niên kia, đột nhiên vỗ đầu một cái, giật mình nói:
- Đao tỷ, ta nhớ ra rồi. Vị công tử này tựa như là con rể Tần gia, lần trước Tần gia được ngân giáp thiết kỵ của Trưởng công chúa mở đường, đi ngoài thành dời mộ phần.
- Chiếc xe ngựa kia lúc đi qua Tụ Bảo các, màn cửa nhấc lên, ta vừa hay nhìn thấy hắn cùng nương tử của hắn. Nương tử nhà hắn rất đẹp, ôn nhu nhược nhược, xem xét chính là tiểu thư khuê các rất ôn nhu.
Đao tỷ có chút lúng túng nói:
- Ngươi nhìn ngươi, vừa rồi bắt chuyện loạn với người ta, kém chút bị người trong nhà người ta hiểu lầm là câu dẫn cô gia người ta đây.
Sở Tiểu Tiểu nhìn thân ảnh yểu điệu người mặc phấn váy kia, mặt mũi tràn đầy hâm mộ nói:
- Vị tỷ tỷ kia thật xinh đẹp, mà lại thơm quá, vừa rồi gọi hắn cô gia, còn một mặt ăn dấm, khẳng định là tiểu nha đầu động phòng của hắn.