Đao tỷ nhún vai, ngồi xuống dưới đại thụ, không lại nghĩ đến chuyện này.
Lạc Thanh Chu bị Bách Linh bắt trở lại, gặp tất cả mọi người nhìn mình, đành phải kiên trì giải thích:
- Ta vừa rồi tản bộ, nhìn thấy tóc trên đầu người nọ toàn màu trắng, hơn nữa thoạt nhìn là nữ hài rất trẻ tuổi, cho nên ta rất hiếu kì, liền đi qua đó xem.
Bách Linh lập tức ở đằng sau nói:
- Vừa rồi cô gia đang bắt chuyện cùng tiểu nữ hài kia, tiểu nữ hài kia nhìn qua còn nhỏ hơn cả Tiểu Điệp.
Lạc Thanh Chu nói:
- A, Hạ Thiền đâu?
Đám người quay đầu nhìn lại, quả nhiên không thấy Hạ Thiền.
Thu nhi đột nhiên chỉ vào dưới đại thụ cách đó không xa nói:
- Ở nơi đó.
Hạ Thiền một người ôm kiếm, ngồi dưới đại thụ, cúi đầu, không biết đang nghỉ ngơi, hay là đang suy nghĩ gì.
Lạc Thanh Chu lập tức nói:
- Ta đi xem một chút.
Bách Linh cũng muốn đi theo, nhìn hắn một cái, lại dừng bước.
Lạc Thanh Chu đi vào dưới đại thụ, ngồi xuống nói:
- Thiền Thiền, một mình ngồi ở chỗ này làm gì?
Hạ Thiền chăm chú cúi đầu, chôn gò má ở bên trong đầu gối, thấp giọng nói:
- Nàng, nhận biết, ta.
Lạc Thanh Chu nghe vậy sửng sốt một chút, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía hai thân ảnh ở dưới cây đại thụ nơi xa.
- Ngươi lần trước theo dõi ta, nàng biết ngươi và ta là đi cùng nhau, lúc ấy ta mang theo mặt nạ. Ngươi sợ hôm nay nàng nhìn thấy ngươi liền đoán ra thân phận chân chính của ta, đúng hay không?
Hạ Thiền chôn mặt, không nói gì.
Trong lòng Lạc Thanh Chu đột nhiên dâng lên một cỗ thương tiếc, vươn tay, vuốt ve mái tóc của nàng một chút, ôn nhu nói:
- Thiền Thiền, ta lần trước trở về đi tìm nàng, ta hỏi nàng tại sao phải cho ngươi hai quyển sách kia, ngươi đoán nàng nói với ta cái gì?
Hạ Thiền vẫn như cũ cúi đầu, không nói gì.
Lạc Thanh Chu nhìn khuôn mặt nhỏ nàng đang giấu ở bên trong hai đầu gối, nói khẽ:
- Nàng nói ngươi là nương tử của ta.
Dừng một chút, hắn đột nhiên lại nói:
- Thiền Thiền, cô gia thích ngươi, làm nương tử của cô gia, có được hay không?
Bốn phía giống như đột nhiên an tĩnh lại.
Hạ Thiền chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Qua thật lâu.
Nàng đưa tay cầm chuôi kiếm.
Lạc Thanh Chu lập tức biến sắc, vội vàng nói:
- Thiền Thiền, đừng, cô gia không có nói đùa, là thật tâm.
Hạ Thiền nắm chặt chuôi kiếm trong tay, hai con ngươi lại khôi phục băng lãnh như trước đó:
- Ta, không phải, Bách Linh.
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm con mắt của nàng, chậm rãi nói:
- Cô gia đương nhiên biết ngươi không phải Bách Linh, ngươi là Hạ Thiền, cho nên cô gia mới... A.
Hắn che mắt, cúi đầu.
- Cho nên, không cho phép, nói với ta, dạng này, nói. Còn có... Ngươi không phải, cô gia ta.
Hạ Thiền lạnh lùng nói xong, cầm kiếm, đứng dậy bước nhanh rời đi.
Lạc Thanh Chu ngồi xổm trên mặt đất sửng sốt một hồi, vuốt mắt, đứng lên, xoay người nhìn bóng lưng tinh tế băng lãnh của nàng, nhíu mày, lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ ta không nên tự xưng cô gia? Nếu là cô gia, lại thế nào để nàng làm nương tử của ta đây?
Đang lúc tự hỏi, Bách Linh cười mỉm đi qua, một mặt có chút hả hê nhìn hắn nói:
- Cô gia, lại bị Thiền Thiền đánh sao? Đáng đời, ai bảo ngươi xấu.
Lạc Thanh Chu vuốt mắt, lườm nàng một cái nói:
- Ta xấu ở chỗ nào?
Bách Linh nhếch miệng:
- Lúc đang luận võ trên lôi đài, cô gia một mực đùa bỡn tay nhỏ Thiền Thiền người ta, đúng hay không?
Lạc Thanh Chu thề thốt phủ nhận:
- Không có.
Bách Linh hừ lạnh.
- Hừ, ngoại trừ đùa bỡn tay nhỏ Thiền Thiền người ta, cô gia còn một mực dán ở đằng sau Thiền Thiền người ta, ta và tiểu thư còn có phu nhân đều thấy được
Lạc Thanh Chu nghe xong, lập tức vội la lên:
- Nói bậy! Ta cũng chỉ đùa bỡn tay nhỏ Thiền Thiền, không có...
Hắn đột nhiên dừng lại lời nói, nhìn bộ dáng đắc ý khi đạt được mục đích của nàng kia, dừng một chút, nói khẽ:
- Bách Linh, muốn ăn mứt quả sao? Cô gia nơi này còn có mấy xâu.
Bách Linh nghe xong, ánh mắt lập tức sáng lên, vội vàng gật đầu:
- Yeh yeh! Cô gia, ăn, muốn ăn.
Lạc Thanh Chu đi qua bên cạnh vài bước, đứng ở phía sau đại thụ, nói:
- Đến đây, cô gia cho ngươi ăn.
Vừa nói, một bên sờ soạng vào trong ngực.
Bách Linh lại đột nhiên cười ha ha một tiếng, đứng tại chỗ không nhúc nhích:
- Cô gia, ngươi nghĩ người ta sẽ còn bị ngươi lừa? Ngươi...
Lạc Thanh Chu đột nhiên từ trong ngực móc ra một bé thỏ trắng, nói:
- Muốn sờ sờ hay không?
Bách Linh ngây ngốc một chút, lập tức mở to hai mắt đi tới, hưng phấn hô:
- Thỏ thỏ, thật đáng yêu thỏ thỏ... A...
Một lát sau.
Lạc Thanh Chu đi ra từ phía sau đại thụ.
Bách Linh dựa vào đại thụ, thân thể mềm nhũn, hai con ngươi mê ly, vẻ mặt hốt hoảng, bờ môi sáng lấp lánh, váy áo trước ngực không ngay ngắn...