Lục Nga vội vàng nói:
- Công tử, người ngày mai còn muốn lên lôi đài. Nếu để cho phu nhân biết, nô tỳ...
Lạc Ngọc cười nói:
- Ta có yếu như vậy sao?
Mặt mũi Tiểu Hà bên cạnh tràn đầy lấy lòng nói:
- Công tử hôm nay vừa đột phá, khẳng định nghẹn hoảng, nô tỳ đến hầu hạ công tử. Lục Nga, ngươi nếu sợ hãi, ngươi đi bên ngoài giặt quần áo giúp công tử đi, nơi này không cần ngươi hầu hạ.
Lục Nga nhìn nàng một cái, đang muốn cởi quần áo, Lạc Ngọc khoát tay nói:
- Được rồi, một mình Tiểu Hà là đủ rồi. Ngươi đi giúp ta ngâm ấm trà giải rượu.
- Vâng, công tử.
Lục Nga lại nhìn tiểu tiện nhân không kịp chờ đợi kia một chút, âm thầm cắn răng, lui ra ngoài.
Trong bụi hoa trong viện, một con mèo nhỏ đang vô thanh vô tức ngồi xổm ở đó.
Lục Nga đi vào phòng bếp đốt lò, lại mang theo ấm trà, chuẩn bị xong lá trà, đứng trong phòng bếp chờ đợi trong chốc lát, thấy nước sôi, bắt đầu pha trà.
Mèo con trong bụi hoa im lặng đứng ở sau lưng nàng.
Trong phòng, vang lên âm thanh Tiểu Hà vui cười.
Thời gian lặng yên trôi qua.
Lục Nga mang theo ấm trà, mở nắp ấm, đứng bên trên hành lang, một bên đổ nước trà, một bên nghe động tĩnh trong phòng, khắp khuôn mặt đều là vẻ ghen ghét.
Con mèo đen kia trốn ở bên trong góc cách đó không xa.
Lại qua một lát.
Động tĩnh trong phòng cuối cùng ngừng lại.
Lục Nga lại chờ đợi trong chốc lát, mới đi vào trong phòng.
Con tiểu hắc miêu đi theo sau lưng nàng, lặng yên không một tiếng động đi vào, tiến vào trong một phòng khác sát vách, sau đó chui vào gầm giường.
Gầm giường sớm đã có một thân ảnh không nhúc nhích nằm đó, không biết đã nằm ở nơi đó bao lâu, trên người cơ hồ không có bất kỳ khí tức gì ba động.
Trong một phòng khác.
Mặt mũi Lục Nga tràn đầy cung kính bưng ấm trà chén trà, đi tới bên cạnh thùng tắm, rót một chén nước trà, đưa tới, nói khẽ:
- Công tử, uống trà.
Lạc Ngọc ngồi trong thùng tắm, đang nhắm mắt lại.
Sau một lúc lâu.
Lạc Ngọc mới mở hai mắt ra, tiếp nhận chén trà, chuẩn bị đặt ở bên miệng, ngừng một chút, hắn lại đặt chén trà lên bên miệng nha hoàn trong ngực, cười nói:
- Tiểu Hà, uống nước.
Tiểu Hà quả thật đang rất khát, lập tức mở miệng nhỏ, ‘Lộc cộc lộc cộc’ uống sạch sành sanh.
Lạc Ngọc bưng chén trà không, một tay khác vuốt ve bờ vai trơn mềm của nàng, lại qua một lát, mới đưa chén trà tới trước mặt Lục Nga, nói:
- Đưa ấm trà cho ta.
Lục Nga vội vàng tiếp nhận chén trà, đưa ấm trà tới.
Lạc Ngọc bưng ấm trà, trực tiếp đổ vào trong miệng, lộc cộc ục ục uống vào mấy ngụm, thoải mái rên rỉ một tiếng, nói:
- Uống rượu xong, thật sự khát nước.
Tiểu Hà trong ngực cười duyên nói:
- Công tử, cũng không phải chỉ có uống rượu là nguyên nhân nha.
- Ha ha ha ha...
Lạc Ngọc nghe vậy, lập tức cười ha ha một tiếng, lại nâng bình trà lên uống vào mấy ngụm.
Lục Nga bưng ấm trà âm thầm cắn răng, trong mắt tràn đầy vẻ ghen ghét và oán độc, oán hận nhìn nàng kia một chút, cúi đầu lui ra.
Đúng vào lúc này, Lạc Ngọc vừa đứng lên vịn bờ eo nhỏ nhắn của Tiểu Hà lập tức biến sắc, bưng kín bụng, trong mắt lộ ra một tia kinh hoảng, nhưng cơ hồ trong nháy mắt, hắn khôi phục bình thường, nhìn về phía Lục Nga đi tới cửa nói:
- Đúng rồi Lục Nga, phụ thân ta nói một lúc nữa sẽ tới đây, ngươi đi nói với ông ấy một tiếng, nói ta tạm thời đang bận, bảo ông ấy không cần tới.
Lục Nga nghe vậy, đứng chỗ cửa đáp ứng một tiếng, lập tức đặt ấm trà trong tay trên mặt bàn ở trong phòng khách, chuẩn bị ra ngoài.
Nhưng nàng mới vừa xoay người lại, đột nhiên cứng người ở tại chỗ, mở to hai mắt, nhìn về phía bóng người giống như u linh vô thanh vô tức xuất hiện ở trước mặt.
Toàn thân nàng cứng ngắc, há hốc mồm, giơ ngón tay lên run rẩy, hai mắt trợn to, mặt mũi tràn đầy biểu lộ khó tin:
- Ngươi... Ngươi...
- Oanh!
Lạc Thanh Chu đập một quyền vào trên mặt của nàng, trực tiếp đánh nát cái đầu của nàng, bay ngược mà ra.
Lập tức, toàn thân hắn ‘Ò.... Ò...’ Phát ra một tiếng tiếng trâu hống, trong nháy mắt như đạn pháo ra khỏi nòng, ‘Oanh’ một tiếng bay vào trong phòng, trực tiếp lao thẳng tới thùng tắm sau tấm bình phong.
- Ầm!
Một bóng người đột nhiên bay ra từ trong thùng tắm, trực tiếp bị hắn đụng xương cốt vỡ nát, mất mạng tại chỗ, ngay cả một tiếng kêu thảm đều chưa kịp phát ra.
Cùng lúc đó, một nắm đấm mang theo khí tức khủng bố đột nhiên đánh ra từ trong thùng tắm.
- Oanh!
Một tiếng bạo hưởng!
Lạc Thanh Chu đánh tới một quyền, nặng nề đập vào nắm đấm kia.
Một cỗ lực lượng khổng lồ xuyên thấu qua cánh tay, truyền vào thân thể của hắn, toàn thân hắn chấn động, lui về phía sau mấy bước.
- Răng rắc!
- Hoa ——
Thùng tắm đột nhiên bạo liệt, nước tắm trong thùng trong nháy mắt trào lên.