-Cởi quần áo vuốt ve, cùng thời gian thân thiết, cũng hẳn có thể coi là đã ‘đi vào’. Tận lực... thêm thời gian một chút.
Thu nhi: - ...
Tiểu Điệp ở một bên đỏ mặt cười trộm.
Lạc Thanh Chu không có lại đùa nàng, trở lại thư phòng, nghĩ nghĩ, ngồi xuống trước bàn, mài mực bày giấy, chuẩn bị viết xuống thiên thứ hai « Thái Bạch Âm Kinh », tăng thêm thiên thứ nhất, ngày mai đi Bách Hoa viên, đưa cho Hoa Cốt.
Xem như trả lại Trưởng công chúa một món nợ ân tình, cũng coi như là thù lao, thuận tiện cáo biệt.
Trong đầu phát hình một đoạn một đoạn chữ viết, ngòi bút trong tay bắt đầu viết như bay.
Tiểu Điệp đun nước nóng, đẩy cửa ra, chuẩn bị gọi hắn tắm rửa, thấy hắn đang bận, không dám quấy rầy, yên lặng đóng cửa lại.
Lạc Thanh Chu một mực viết đến rạng sáng, mới viết xong toàn bộ.
Làm khô mực nước, đặt ở trên bàn.
Hắn lại liếc mắt nhìn Nhật Nguyệt bảo kính trên bàn, vừa đứng dậy hoạt động một chút, ra khỏi gian phòng.
Tiểu Điệp ở bên căn phòng cách vách nghe được động tĩnh, vội vàng đi ra nói:
- Công tử, đã xong rồi à? Muốn tắm rửa không?
Lạc Thanh Chu đang muốn gật đầu, lại liếc mắt nhìn ánh trăng ngoài cửa, nghĩ nghĩ, nói:
- Đi trong hồ tắm đi, đêm nay có thể là một lần cuối cùng.
Tiểu Điệp nghe có chút thương cảm, vội vàng trở về phòng cầm váy áo.
Hai người cùng đi ra cửa.
Không bao lâu, đi tới Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.
Ánh trăng trong sáng, chiếu rọi hồ nước sóng nước lấp loáng.
Trong hồ lá xanh khô héo, hoa sen tàn lụi, đoán chừng là do nham tương nóng hổi xuất hiện từ lòng đất tạo thành phá hư.
Hạ nhân trong phủ cơ hồ đều rời đi, cũng không có người đến quản lý nơi này.
Tin tưởng nơi này, bao gồm cả toàn bộ phủ đệ chẳng mấy chốc sẽ hoang phế.
Nghĩ đến lúc trước lần đầu tiên tới nơi này nhìn thấy phong cảnh, không khỏi nghĩ tới lần đầu tiên nhìn thấy hình tượng Tần đại tiểu thư đẹp như tiên nữ cùng Hạ Thiền lúc trước.
Lúc ấy hai người đứng trên thuyền nhỏ, một người trắng noãn như hoa, một người thanh lệ như nước, đều đẹp như tranh vẽ, còn tưởng rằng là tiên nữ hạ phàm.
Bách Linh lúc ấy còn lừa hắn, nói Tần đại tiểu thư là Nam Cung Mỹ Kiêu.
Những chuyện xảy ra khi vừa tới Tần phủ giờ phút này một màn lại một màn xuất hiện ở trong đầu của hắn, vẫn như cũ rõ mồn một trước mắt, vô cùng rõ ràng.
Lạc Thanh Chu vừa nghĩ chuyện cũ, một bên tự mình giúp Tiểu Điệp cởi sạch váy áo cùng vớ giày, sau đó ôm nàng đi vào trong nước.
- Tiểu Điệp, còn nhớ rõ lần đầu tiên cùng công tử tới đây tắm không?
- Ừm, nhớ kỹ...
- Lúc ấy có phải đã muốn để công tử khi dễ ngươi hay không?
- Vâng...
- Sắc nha đầu.
- Hừ hừ, có bản lĩnh công tử về sau đừng khi dễ người ta.
- Tiểu Điệp, yêu công tử sao?
- Yêu...
Nước hồ phản chiếu trăng sáng, gợn sóng từng vòng từng vòng đẩy ra, Vọng Nguyệt lâu trong nước vẫn như cũ yên tĩnh như lúc ban đầu.
Ban đêm cuối cùng ở Tần phủ, vẫn như cũ ấm áp như xuân.
Chí ít đối với Lạc Thanh Chu mà nói, là như vậy.
Ngày thứ hai, ánh nắng tươi sáng.
Mặt trời mới mọc dâng lên.
Lạc Thanh Chu đã mang theo Tiểu Điệp cùng Thu nhi ra cửa.
Hạ Thiền cầm kiếm, không xa không gần đi theo sau lưng.
Lạc Thanh Chu mướn một chiếc xe ngựa trong Thập Tự Nhai, gọi Hạ Thiền đi lên.
Hạ Thiền tựa hồ không nguyện ý, đứng ở bên đường, uốn éo người, xụ mặt, nhìn nơi khác.
Lạc Thanh Chu trực tiếp la lớn ngay trước mặt người đánh xe và trên đường có những người khác.
- Nương tử, nương tử, mau lên đây! Đừng ngây ngốc đứng ở nơi đó.
Ánh mắt rất nhiều người đều nhìn sang.
Hạ Thiền lập tức đỏ mặt, muốn rời khỏi, lại không yên lòng để hắn một mình ra ngoài, đành phải bước nhanh đến bên cạnh xe ngựa, nhảy lên, chui vào trong xe.
Lạc Thanh Chu vội vàng che mắt nói:
- Đừng đánh mặt và con mắt, chờ một lúc còn muốn đi gặp mẫu thân của ta.
Hạ Thiền nhìn hắn chằm chằm, nắm tay nhỏ lúc đầu đã nắm chặt lại chậm rãi buông ra, gương mặt xinh đẹp lạnh đi, đi qua ngồi ở đối diện.
Tiểu Điệp ở bên cạnh cười nói:
- Hạ Thiền tỷ tỷ, công tử nói có thể đánh nơi khác nha.
Thu nhi ở một bên hé miệng cười trộm.
Hạ Thiền ôm kiếm trong ngực, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn vài lần, gương mặt xinh đẹp quay qua nhìn về nơi khác.
Lạc Thanh Chu hỏi:
- Thiền Thiền, là ai bảo ngươi đi theo?
Hạ Thiền lạnh mặt, không có để ý hắn.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta đoán là phu nhân, đúng hay không?
Hạ Thiền vẫn như cũ không để ý tới hắn.
Lạc Thanh Chu lấy ra vài đôi vớ lưới lần trước, nói:
- Thiền Thiền, nhìn, đều là làm cho ngươi, cởi xuống vớ giày thử một chút? Cô gia giúp ngươi cởi có được hay không?
Một bên, Thu nhi ý vị thâm trường nhìn hắn một cái.
Tiểu Điệp che miệng cười trộm.
Lạc Thanh Chu vừa muốn ngồi xuống, một tay khác của Hạ Thiền đột nhiên cầm chuôi kiếm, hai con ngươi lạnh lùng nhìn về phía hắn.