Lạc Thanh Chu lập tức ngồi trở lại, không có nói tiếp.
Xe ngựa rất nhanh chạy ra khỏi thành, bắt đầu lao nhanh trên quan đạo rộng rãi.
Rất nhanh, xuyên qua mấy con đường nhỏ, đi tới mộ tổ Tần gia.
Lạc Thanh Chu cầm đồ, mang theo mấy người xuống xe, căn dặn phu xe ở chỗ này chờ một hồi, sau đó mang theo bọn người Tiểu Điệp, đi vào trong thôn.
Thôn dân nhìn thấy bọn hắn, lập tức đi lên hỏi thăm.
Thu nhi vội vàng tiến lên lấy ra bằng chứng do Chu quản gia đã đóng dấu, nói:
- Đây là công tử nhà ta, đến đây dâng hương cho mẫu thân hắn.
Một thôn dân trong đó nghe thế, đưa mắt nhìn thiếu niên người mặc nho bào phong độ nhẹ nhàng trước mắt một chút, ánh mắt lập tức sáng lên, cả kinh nói:
- Không phải là Lạc giải nguyên Lạc công tử giành được hạng nhất khoa cử lần này?
Tiểu Điệp lập tức đắc ý nói:
- Chính là công tử nhà ta.
Mấy thôn dân nghe xong, lập tức vừa mừng vừa sợ, vội vàng nhiệt tình đi ở phía trước dẫn đường, lấy lòng chúc mừng các loại.
Một đám tiểu hài đang chơi đùa ở đầu thôn cũng đều chạy tới, theo ở phía sau hưng phấn hét lớn:
- Quan trạng nguyên Tần phủ đến rồi! Quan trạng nguyên Tần phủ đến rồi.
Tiếng la vừa ra, người lớn trẻ con trong thôn đều đi ra xem náo nhiệt.
Bên người mấy người tụ tập thêm càng ngày càng nhiều người.
Những người này từ tổ tiên đã bắt đầu định cư ở nơi này, đều là vì thủ lăng cho Tần gia.
Nghe nói tổ tiên bọn hắn lúc trước đều là tư binh của tổ tiên Tần gia và người nhận qua ân huệ của tổ tiên Tần gia, sau khi ở chỗ này định cư, chậm rãi tạo thành thôn xóm, nhiều đời nhiều kiếp ở chỗ này sinh sôi.
Lạc Thanh Chu vội vàng để Tiểu Điệp cùng Thu nhi mang tới bánh kẹo và điểm tâm chia cho những đứa bé kia, sau đó cười cải chính:
- Không phải quan trạng nguyên, là giải nguyên lang.
Tiểu Điệp ở một bên nói:
- Dù sao công tử về sau cũng sẽ thi đậu Trạng Nguyên.
Những thôn dân khác đều cười gật đầu:
- Đúng thế, đúng thế. Lạc công tử là Văn Khúc tinh chuyển thế, về sau nhất định có thể thi đậu Trạng Nguyên, đám tiểu tử này là chúc mừng trước.
Lạc Thanh Chu bị khen có chút xấu hổ, lại để cho Tiểu Điệp cùng Thu nhi đưa thêm một chút bạc vụn cho những đứa bé kia.
Đến trước lăng mộ, thôn dân ngừng lại, vẫn như cũ tập hợp ở một chỗ bên ngoài, mặt mũi tràn đầy hâm mộ kính sợ nghị luận.
Cái niên đại này, đối với bách tính phổ thông mà nói, người đọc sách đều là người trên người, mà người đọc sách thi đậu cử nhân càng cao không thể với tới, về sau có thể là quan lão gia, đó là quý nhân chân chính.
- Tần gia thật sự là người tốt có tốt báo, thu một người ở rể, lại là Văn Khúc tinh hạ phàm, vậy mà thoáng cái thi đậu hạng nhất cử nhân.
- Đúng vậy, hàng năm Tần gia đều sẽ phái người đưa thịt đưa đồ ăn đến cho chúng ta, đất đai nơi này cũng chỉ thu chúng ta rất ít tiền thuê, thôn xóm phụ cận đều hâm mộ không thôi... Tần lão gia là người tốt có hảo báo.
- Đúng rồi, vị Tần gia cô gia này cưới chính là vị thiên kim nào của Tần lão gia?
- Nhị thiên kim, chính là tiểu thiên kim ôn nhu nhược nhược từ nhỏ đã sinh bệnh kia, hôm đó bọn hắn đến dời mộ phần, các ngươi không nhìn thấy sao? Nhị tiểu thư kia nhìn rất yếu đuối, một trận gió đã có thể thổi bay, thật đáng thương, ai.
- Bất quá người ta vận khí tốt, vậy mà cưới một phu quân tốt, vị cô gia này nhìn qua đã thấy rất hòa thuận, mà bộ dáng cũng tuấn tú, đây nhất định đều là Tần gia làm việc tốt có phúc báo...
Các thôn dân đứng ở bên ngoài lăng mộ, nghị luận thật lâu, mới dần dần tán đi.
Lạc Thanh Chu quỳ gối trước phần mộ của mẫu thân, đốt giấy, thắp hương, dập đầu quỳ lạy, sau đó nói cho mẫu thân:
- Mẫu thân, Thanh Chu hôm nay muốn rời khỏi nơi này, chờ sang năm thanh minh, trở lại nhìn ngài. Còn có một việc, Thanh Chu muốn nói với ngài một tiếng. Thanh Chu bây giờ đã cùng đại tiểu thư...
- Cô gia.
Một bên, Thu nhi đột nhiên nói:
- Vẫn là đừng nói chuyện này. Dù sao đi kinh đô, cô gia sẽ thành thân với nhị tiểu thư, chờ sang năm thanh minh rồi nói sau.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, lại nhìn Hạ Thiền bên cạnh một chút, nhẹ gật đầu, không có nói thêm gì nữa.
Tiểu Điệp cùng Thu nhi đều quỳ lạy dâng hương.
Lạc Thanh Chu đốt giấy xong, lại đứng trước mộ phần chờ đợi một hồi, quay người, cáo biệt với mẫu thân.
Trước mộ phần có gió thổi qua.
Giấy tiền vàng mả bị đốt thành tro bụi bị thổi thành lốc xoáy xoay tròn trước mộ bia, bay lên bầu trời.
Lạc Thanh Chu mang theo ba người, ra khỏi thôn xóm, cáo từ thôn dân, lên xe ngựa.
- Giá!
Xe ngựa bắt đầu chạy trên đường.
Lạc Thanh Chu nhìn phần mộ cách càng ngày càng xa ngoài cửa sổ, trong lòng nói thầm:
- Mẫu thân, hài nhi đã báo thù cho ngài. Hài nhi giết nhi tử của độc phụ kia ở ngay trước mặt ả, để ả vĩnh viễn sống trong thống khổ. Còn độc phụ kia, hài nhi cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho bà ta...