Xe ngựa chở bốn người rất mau vào thành, đứng chỗ cửa ngõ Bách Hoa viên.
Lạc Thanh Chu mang theo bọn họ xuống xe, đi vào hẻm nhỏ.
Đi đến cửa lớn Bách Hoa viên, hắn lấy ra hai tấm giấy tuyên đầy chữ, tiến lên gõ cửa.
Cửa chính rất nhanh mở ra.
Hoa Cốt mặc một thân váy áo đỏ tươi, mị mà không yêu và nha hoàn kia cùng lúc xuất hiện ở sau cửa.
Mặt mũi Hoa Cốt tràn đầy vui vẻ nhìn hắn, lại nhìn nha hoàn phía sau hắn một chút, ý cười hơi liễm, ôn nhu nói:
- Lạc công tử, vào nói chuyện chứ?
Lạc Thanh Chu đưa vật liệu trong tay cho nàng, nói:
- Hoa Cốt cô nương, không cần, phiền phức giao hai quyển giấy này cho điện hạ, thay ta nói lời cảm tạ điện hạ. Thuận tiện nói cho điện hạ một tiếng, ta hôm nay muốn rời khỏi, về sau nếu như có chuyện, có thể để cho người đi kinh đô liên hệ ta.
Hoa Cốt tiếp nhận giấy tuyên, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, ánh mắt cầu khẩn mà nhìn hắn:
- Công tử nhanh như vậy muốn đi rồi sao? Có thể mang Hoa Cốt theo cùng một chỗ không? Như vậy, về sau cũng dễ liên hệ với điện hạ.
Lạc Thanh Chu áy náy từ chối.
- Thật có lỗi, tại hạ cũng không phải một người rời đi. Tại hạ chỉ là một người ở rể của Tần gia, không thể tự tiện đưa người theo.
Hoa Cốt nhíu lại lông mày nhỏ nhắn, thần sắc sâu kín nhìn hắn:
- Công tử lại lừa người ta, công tử bây giờ đã thi đậu cử nhân, lại được điện hạ coi trọng, đừng nói mang Hoa Cốt một người, coi như lại mang nhiều thêm mấy người, Tần gia cũng sẽ không làm khó công tử.
- Công tử, Hoa Cốt không có yêu cầu xa vời gì khác, chỉ muốn đi theo bên người công tử phục thị công tử, làm một tiểu nha hoàn là được, công tử ngay cả nguyện vọng nhỏ ấy cũng không chịu thỏa mãn Hoa Cốt sao?
Lạc Thanh Chu không có nói thêm nữa, chắp tay, chuẩn bị cáo từ.
- Công tử.
Hoa Cốt gọi hắn lại, quay người lấy qua thanh Kim Hoàng kiếm từ trong tay nha hoàn phía sau, dâng hai tay đưa tới trước mặt hắn, nói:
- Công tử cố ý quên chuôi kiếm này của điện hạ sao?
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua, đành phải nhận lấy.
Hoa Cốt ôn nhu nói:
- Công tử, hi vọng ngươi không phụ điện hạ.
Lạc Thanh Chu không có nói tiếp, cầm kiếm, quay người rời đi, sau khi đi xa, thu vào trong túi trữ vật.
Hoa Cốt đứng ở ngoài cửa, ánh mắt kinh ngạc nhìn bóng lưng hắn dần đi xa, thẳng đến khi bóng lưng kia biến mất tại cửa ngõ, sâu kín thở dài một tiếng.
- Tiểu thư, làm sao không nói cho Lạc công tử, chúng ta cũng muốn đi kinh đô đây? Điện hạ mấy ngày trước đã đi kinh đô.
Tiểu nha hoàn sau lưng khó hiểu hỏi.
Hoa Cốt cười khổ một tiếng:
- Nói cho công tử lại như thế nào, Lạc công tử căn bản cũng không có để ta ở trong lòng, hắn cũng không có khả năng mang theo chúng ta cùng lên đường.
Chủ tớ hai người đứng chỗ cửa ra vào một hồi, mới vào phòng, thu dọn đồ đạc.
Lạc Thanh Chu mang theo ba người Tiểu Điệp về tới Tần phủ.
Tất cả mọi người Tần phủ đều đã thu thập xong đồ đạc, chuẩn bị xuất phát.
Cửa chính đã có ba chiếc xe ngựa đang đậu.
Đi trước đường bộ, sau đó ngồi thuyền.
Lạc Thanh Chu đi theo xuống bậc thang, ánh mắt nhìn phía phương hướng Uyên Ương lâu, miệng thấp giọng lẩm bẩm:
- Nguyệt tỷ tỷ, gặp lại...
Tần đại tiểu thư theo sau lưng an tĩnh nhìn hắn một cái.
Sau nửa canh giờ.
Xe ngựa chở đám người Tần gia ra khỏi thành.
Sau năm ngày.
Bọn hắn đi tới bến tàu thông đến kinh đô.
Cùng lúc đó.
Hậu viện trong phủ Nam Quốc quận vương ở kinh đô.
Thiếu nữ yếu đuối một bộ váy áo trắng thuần đang ngồi ở trong lương đình chất đầy thư tịch đã được in ấn.
Châu nhi đứng ở một bên an tĩnh mài mực.
Ngoài đình có một hồ nước.
Trước lan can bên hồ nước, Nam Cung quận chúa một bộ váy tím dáng người cao gầy thướt tha đang uốn lên bờ eo nhỏ nhắn, vểnh lên mông đẹp gục ở chỗ này, đang nhìn cá vàng nhỏ há mồm giành ăn trong nước mà ngẩn người.
Không bao lâu, lại có một thiếu nữ người mặc váy ngắn tuyết trắng, trong ngực ôm thư tịch, đi nhẹ nhàng tới, nhìn về phía bên hồ nước nói:
- Mỹ Kiêu, có phải ngươi lại gây chuyện ở bên ngoài rồi hay không? Phụ thân gọi ngươi đi qua, nhớ kỹ trước giấu hết vôi phấn trên người đi.
Nam Cung Mỹ Kiêu đang ghé người vào trước lan can nghe vậy ngồi thẳng lên, cau mày, không nhịn được nói:
- Sớm biết đã không trở lại, đáng ghét.
Tần Vi Mặc ở trong đình ngẩng đầu nhìn nàng một chút, cười nói:
- Mỹ Kiêu tỷ, Mạc Thành không có tốt như kinh đô nha.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn nàng một cái, không nói gì, bước nhanh rời đi.
Thiếu nữ người mặc váy ngắn ôm thư tịch kia đi vào đình nghỉ mát, nhẹ giọng hỏi:
- Vi Mặc, lúc này, bọn hắn hẳn là đã xuất phát?
Tần Vi Mặc nói:
- Ta cũng không biết.
Lập tức cười nói:
- Tuyết Y tỷ, ngươi cứ như vậy không kịp chờ đợi muốn gặp tỷ phu nhà ta thế sao?