Tần Văn Chính quay đầu nhìn lại, gặp nữ tử người mặc một thân váy áo màu xanh, ăn mặc thướt tha, rất có tư sắc, đang ngẩng đầu nhìn bọn hắn.
Tần Văn Chính vội vàng xoay người, chắp tay nói:
- Cô nương, chúng ta là từ Mạc Thành mà đến, muốn đi kinh đô, bởi vì trong đội ngũ phần lớn là nữ quyến, sợ tàu chở khách ngư long hỗn tạp, không quá an toàn, cho nên muốn đến hỏi một chút quý thuyền phải chăng chở người, không có ý mạo phạm.
Nữ tử áo xanh nhìn hắn khí độ bất phàm, không giống như bách tính phổ thông, áy náy cười một tiếng, nói:
- Vị lão gia này, thực sự thật có lỗi. Trên du thuyền chúng ta đều là người đọc sách đến từ các nơi, còn có mấy vị tài tử chuẩn bị đi kinh đô tham gia kỳ thi mùa xuân sang năm, đều là tiểu thư nhà ta tự mình mời tới, thực sự không tiện tiếp nhận người ngoài.
Tần Văn Chính nghe vậy, trong lòng khẽ động, do dự một chút, nói:
- Vị cô nương này, con rể nhà ta, cũng là người đọc sách, không biết hắn có thể mang theo mấy nữ quyến ngồi thuyền của các ngươi?
Trên thuyền đều là người đọc sách, hơn nữa còn có cử nhân vào kinh đi thi, vậy khẳng định đều muốn an toàn hơn bất kỳ một chiếc tàu chở khách nào khác, nếu như có thể để Thanh Chu mang theo Khiêm Gia mấy người ngồi ở phía trên, vậy áp lực của bọn hắn sẽ giảm bớt đi rất nhiều.
Dù sao bọn hắn không đủ nhân thủ, nữ quyến lại quá nhiều, bên trên tàu chở khách tất cả đều là người đến từ ngũ hồ tứ hải, các ngành các nghề, thậm chí còn có thật nhiều kẻ xấu ẩn tàng trong đó, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện, sợ chiếu cố không hết.
Nữ tử áo xanh nghe vậy, vẫn như cũ rất lễ phép từ chối:
- Thật có lỗi, tiểu thư nhà ta...
- Tân Trúc, vị lão gia này vừa rồi nói, bọn hắn đến từ chỗ nào?
Lúc này, một thiếu nữ người mặc váy áo vàng nhạt, mang theo hai tên thị nữ từ trong thuyền đi ra.
Nữ tử áo xanh vội vàng khom người, suy nghĩ một chút, nói:
- Tựa như là Mạc Thành.
Thần sắc thiếu nữ khẽ nhúc nhích, nhìn về Tần Văn Chính phía trên bờ, giòn tiếng hỏi:
- Vị lão gia này, là Mạc Thành truyền ra « Thủy Điệu Ca Đầu » kia?
Tần Văn Chính vội vàng đáp.
- Đúng vậy.
Ánh mắt thiếu nữ sáng lên, rất khách khí nói:
- Vị lão gia này vừa rồi nói con rể nhà ngươi cũng là một người đọc sách, có thể để hắn mà nói mấy câu hay không?
Tần Văn Chính nhìn về phía Chu Thông sau lưng.
Chu Thông vội vàng nói:
- Cô nương chờ một lát.
Nói xong, lập tức xoay người rời đi.
Không bao lâu, Lạc Thanh Chu đi theo phía sau hắn, đi tới.
Lúc này chính là hoàng hôn, trời chiều chiếu xuống bến tàu.
Hắn tắm rửa trời chiều màu vàng kim, phong độ nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Tần Văn Chính.
Thiếu nữ kia thấy hắn một thân nho bào, dáng người cao ráo, tướng mạo thanh tú nho nhã, hào hoa phong nhã, không khỏi ở trong lòng nói thầm một tiếng: ‘Một công tử thật tuấn tú’.
Thiếu nữ lập tức mở miệng hỏi.
- Công tử đã là người Mạc Thành, có nghe qua mấy bài thi từ lưu truyền từ Mạc Thành ra? Thí dụ như « Thủy Điệu Ca Đầu », « Vịnh Mai Chi Dịch Ngoại Đoạn Kiều Biên » « Vân tưởng y thường hoa tưởng dung » hay không?
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Tự nhiên là nghe qua?
Thiếu nữ vội vàng hỏi:
- Vậy công tử biết được tác giả của bọn chúng không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Cũng chưa gặp qua.
Thiếu nữ nghe vậy, có chút thất vọng, bất quá vẫn cười nói:
- Công tử đã là người đọc sách, còn đi kinh đô, vậy dĩ nhiên có thể lên chiếc thuyền nhỏ này của nữ tử. Vừa hay tiểu nữ tử còn có ít lời muốn hỏi công tử một chút.
Lạc Thanh Chu nhìn chiếc thuyền kia một chút, quay đầu nói:
- Nhạc phụ đại nhân, chúng ta sẽ chiếc thuyền này sao?
Trên mặt Tần Văn Chính lộ ra một tia xấu hổ, đang muốn nói chuyện, thiếu nữ kia xin lỗi nói trước:
- Phòng khách trên thuyền không phải quá nhiều, công tử nhiều nhất chỉ có thể mang hai người đi lên.
Tần Văn Chính lập tức thấp giọng nói:
- Thanh Chu, gọi Khiêm Gia cùng Hạ Thiền lên đi. Hạ Thiền có thể bảo hộ các ngươi. Ta và nhạc mẫu ngươi mấy người đi xem thuyền khác, không có các ngươi, áp lực của ta và nhị ca ngươi sẽ nhỏ đi một chút.
Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, nhìn về phía thiếu nữ váy vàng trên thuyền hỏi:
- Cô nương, chúng ta có thể mang thêm mấy người không?
Thiếu nữ gặp hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, trong lòng lập tức có chút không thích, lắc đầu, xin lỗi nói:
- Công tử, thực sự thật có lỗi. Vừa rồi ta đã nói, phòng khách trên thuyền thực sự không nhiều, công tử nhiều nhất...
- Lạc giải nguyên.
Lúc này, trong khoang thuyền đột nhiên có ba tên thư sinh đi ra, một tên thư sinh trong đó bày ra mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên hô.
Thiếu nữ nghe vậy sững sờ, trong lòng thất kinh: Giải nguyên?
Tên thư sinh kia vội vàng giới thiệu:
- Đường cô nương, vị này chính là Lạc giải nguyên mà tại hạ đã nói với ngươi trước kia. Lần này khoa cử, hạng nhất Mạc Thành chính là hắn.