Họa Nguyệt nghe vậy, cười khổ một tiếng nói:
- Cũng đúng, Mặc Nguyệt viết « Thủy Điệu Ca Đầu », chính là từ Mạc Thành truyền tới. Đoán chừng tài tử Mạc Thành về sau đều xấu hổ lại làm thi từ liên quan tới trăng sáng.
Lúc này, nha hoàn cầm một xấp giấy tuyên đi đến, nói:
- Tiểu thư, có vài công tử đã làm xong, nô tỳ trước hết đi thu.
Đường Yên Nhi thấy thế, không có quấy rầy nữa, lui ra ngoài, nói:
- Ta đi xem một chút Bạch công tử làm ra hay chưa.
Họa Nguyệt nhẹ gật đầu, tiếp nhận giấy tuyên trong tay nha hoàn, cúi đầu chăm chú nhìn lại.
Trên lầu, trong phòng.
Tống Như Nguyệt đang chất vấn Lạc Thanh Chu:
- Nàng thế nào biết Vi Mặc là trong nhà của chúng ta?
Lạc Thanh Chu nói:
- Khổng Triệt từng đi vào trong phủ, phán đoán ra.
Tống Như Nguyệt nghe được hắn nhắc đến những hồ bằng cẩu hữu phía dưới, nghĩ tới trước đó nghe được bọn hắn nói chuyện, lập tức trầm mặt nói:
- Về sau đừng ở bên ngoài kết giao loạn bằng hữu, mấy người kia xem qua cũng không phải người tốt, đừng để người ta làm hư ngươi.
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Vâng, nhạc mẫu đại nhân.
Tống Như Nguyệt nhịn một chút, cuối cùng vẫn nhịn không được nói:
- Nghe nói kinh đô khắp nơi đều là thanh lâu, Thanh Chu, ngươi về sau có đi hay không?
Lạc Thanh Chu rất kiên quyết đáp.
- Sẽ không.
Tống Như Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, ngữ trọng tâm trường nói:
- Chờ đi kinh đô, liền thành thân cùng Vi Mặc, hảo hảo bồi tiếp Vi Mặc. Bình thường ở nhà đi học cho giỏi, làm chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân sang năm. Đến lúc đó ngươi nếu là thi đậu Tiến sĩ, đó mới là xứng đáng với mẫu thân ngươi. Mẫu thân ngươi ngậm đắng nuốt cay, một thân một mình nuôi ngươi lớn, lại nghĩ hết biện pháp tạo điều kiện cho ngươi đọc sách, ngươi cũng không thể cô phụ kỳ vọng của nàng.
Lạc Thanh Chu chắp tay cúi đầu nói:
- Nhạc mẫu đại nhân dạy bảo, Thanh Chu ghi nhớ trong lòng.
Tống Như Nguyệt thấy hắn tỏ thái độ không tệ, rất hài lòng, ngữ khí chậm dần nói:
- Chỉ cần ngươi không chịu thua kém, Tần gia chúng ta đều sẽ lấy ngươi làm vinh hạnh, ngươi muốn cái gì, nhạc mẫu đều sẽ thỏa mãn ngươi.
- Kinh đô rất phồn hoa, dụ hoặc cũng rất nhiều, ngươi cần thủ vững bản tâm, cũng không thể bị mê hai mắt, tự cam đọa lạc. Vi Mặc vì ngươi làm nhiều như vậy, hi vọng ngươi không được cô phụ nàng.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nhạc mẫu đại nhân yên tâm, Thanh Chu nhất định sẽ không cô phụ nhị tiểu thư.
Tống Như Nguyệt nhẹ gật đầu, sợ dài dòng nữa sẽ khiến hắn phản cảm, nói sang chuyện khác:
- Vừa rồi làm sao không làm thơ? Là không nghĩ ra, hay là không muốn để ý đến nàng?
Lạc Thanh Chu nói:
- Không muốn để ý đến nàng.
Trên mặt Tống Như Nguyệt lộ ra ý cười, không có nói thêm nữa, nói:
- Tốt, lên giường nghỉ ngơi đi.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, lại nhìn Tiểu Điệp bên cạnh một chút, lại nhìn giường một chút, trên mặt lộ ra một tia không được tự nhiên.
Tống Như Nguyệt ngồi trên ghế nói:
- Không cần phải để ý đến ta, các ngươi ngủ là được. Ta không có chút buồn ngủ, đêm nay ta chuẩn bị nhìn sách một đêm.
Nói xong, hé miệng, ngáp hai cái.
Lạc Thanh Chu cùng Tiểu Điệp đều nhìn về nơi khác, tránh để nàng xấu hổ.
- Tiểu Điệp, ngươi lên giường nghỉ ngơi đi, ta cũng không phải quá buồn ngủ.
Lạc Thanh Chu nói một câu, ngồi xuống phía trước cửa sổ, cầm lên thư tịch bên cạnh.
Tiểu Điệp thấy bọn họ hai người đều ngồi, mình là một hạ nhân, nào dám một người lên giường đi nghỉ ngơi, chỉ đành phải nói:
- Công tử, nô tỳ... Cũng không buồn ngủ.
Tống Như Nguyệt nhìn hai người một chút, lại ngáp một cái, trong lòng nói thầm: ‘Như thế này cũng không phải biện pháp, mình ngồi ở nơi này, bọn hắn khẳng định không có ý tứ lên giường đi ngủ.”
Mà nàng cũng buồn ngủ.
- Được rồi, ta đi trở về phòng, các ngươi nghỉ ngơi đi.
Tống Như Nguyệt suy tư một chút, đứng người lên, mở cửa phòng đi ra ngoài, đẩy ra cửa phòng sát vách.
Trong phòng.
Tần Khiêm Gia đang ngồi ở phía trước cửa sổ xem sách.
Hạ Thiền ôm kiếm, đứng ở trong góc nhỏ, dựa vào vách tường, không nhúc nhích.
Bách Linh ngồi ở trên giường, đang mân mê một túi thơm.
Tống Như Nguyệt đi đến trước giường nói:
- Bách Linh, nhìn ngươi tinh thần không tệ, ngủ gật không?
Bách Linh ngẩng đầu, trên mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhàn nhạt, cười nói:
- Phu nhân, ta không ngủ gật đâu, tinh thần tốt đây.
Tống Như Nguyệt tươi cười nói:
- Vậy thì tốt quá, ngươi đi qua, giúp ta nhìn tiểu tử kia.
Bách Linh nghe xong, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.
- Phu nhân, ta... Ta...
- Làm sao? Ngươi sợ tiểu tử kia?
Tống Như Nguyệt nghi ngờ hỏi.
Bách Linh lập tức nói:
- Mới… làm gì có.
Tống Như Nguyệt nhìn Hạ Thiền bên tường một chút, nói:
- Ngươi nếu không nguyện ý, để Thiền nhi đi cũng có thể. Bất quá ban ngày Thiền nhi không có nghỉ ngơi, chỉ sợ thân thể nàng chịu không được.
Bách Linh nhăn nhăn nhó nhó, không nói không đi, cũng không nói đi.