Sau khi khôi phục tự do, Thanh Long bắt đầu tìm cách đập tường phá cửa. Thân thể của hắn ta sau khi dị hoá còn cứng hơn cả sắt thép cho nên cửa bình thường và chân tường vốn không thể ngăn cản được một cú đá của hắn ta.
Nhưng cái gọi là ngục giam này giống như một cái thùng sắt kiên cố, mặc kệ hắn đánh như thế nào cũng không tổn hại chút nào, thậm chí không chút lay động.
Cuối cùng, hắn ta chỉ có thể kiệt sức ngồi trên chiếc giường nhỏ, hít một hơi thật sâu để xoa dịu cơn đau của vết thương.
Rất nhanh, một người máy mở cửa đi vào và chữa trị vết thương cho hắn. Sau đó quay người rời đi không nói một lời.
Thanh Long không biết điều đó có nghĩa là gì nhưng cơn đau dần dần giảm bớt khiến hắn ta không còn sức lực để suy nghĩ quá nhiều.
Không đợi hắn ta nghỉ ngơi, một bàn tay máy móc đột nhiên duỗi ra từ trên hướng cạnh giường bắt lấy tay hắn ta. Sau đó nhét hắn ta vào trong một cỗ máy màu đen, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái ván sắt, tay bị bắt buộc kéo lên trên ván sắt. Bắt đầu làm những công việc khó hiểu như vá quần áo.
Hắn ta phải tiếp tục đạp máy may, vì một khi nó dừng lại thì nhiệt độ của tấm ván sắt sẽ tăng lên khiến hắn ta hoài nghi nhân sinh vô cùng.
Một bên Thanh Long chửi chó má một bên không ngừng dẫm lên chân máy may giống như một người đàn bà vất vả vậy.
Và hắn ta cũng dần chuyển từ mắng mỏ sang im lặng đến tê tái.
Mãi đến giữa trưa, cánh tay máy móc mới chịu thả hắn ta ra, chiếc bàn nhỏ trên chiếc máy màu đen cũng được cất đi.
Thanh Long cảm thấy mình rất mệt mỏi, không phải về thể chất mà về tinh thần.
Lúc này, một đĩa cơm tối từ cửa sổ đi vào, trên đĩa có mấy ổ bánh mì cùng một ly nước nhỏ.
Thanh Long cũng không để ý nhiều như vậy, vừa chộp lấy liền ngoạm xuống, nhét vào trong bụng.
Ngay cả bánh mì và nước cũng không nếm, ăn xong bụng đã no gần phân nửa. Thanh Long nằm xuống nghỉ ngơi nửa giờ, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lại bị bắt lại giẫm lên máy khâu.
“Cho nên, tại sao phải tiêu tốn nhiều tinh hạch để nhốt những người này lại, còn phải lo cơm ăn nước uống cho bọn họ nữa?” Miêu Tuệ Tuệ nhìn thấy cảnh này từ camera giám sát có chút không hài lòng nói .
"Ký chủ xin yên tâm, đồ ăn thức uống của bọn họ đều là rác thải của trấn nhỏ tạo thành. Ở hệ thống chủ chốt, kỹ thuật này cực kỳ thành thục. Đồ ăn tạo ra rất giống với đồ ăn bình thường, sẽ không tạo ra bất cứ gánh nặng gì cho ký chủ đâu?”
Lời nói này của hệ thống khiến người vắt cổ chày ra nước* như Miêu Tuệ Tuệ lập tức vui trở lại.
[*]ý châm biếm những người keo kiệt, bủn xỉn.
Lúc này cô đang trên đường về nhà,nóng lòng muốn xem lần này nâng cấp cái gì.
Đi được vài bước, cô vô tình đụng phải một người khác.
“Xin lỗi, tôi không chú ý đường.” Miêu Tuệ Tuệ xoa xoa bả vai
Ngẩng đầu lên, cô liền sửng sốt bởi vì đối diện là một người phụ nữ trên mặt đầy vết sẹo, chỉ có đôi mắt đẹp kia là đặc biệt quen thuộc.
Bắt gặp ánh mắt của Miêu Tuệ Tuệ , người phụ nữ ý thức được điều gì đó. Theo bản năng đưa tay sờ lên mặt mình, sau đó hốt hoảng nhặt quần áo rơi xuống che lại người.
Sau đó đứng dậy muốn rời đi, lại gặp một người đối diện.
Trong nháy mắt người phụ nữ rưng rưng nước mắt, xoay người rời đi, người đàn ông ở đối diện ba bước một bước đi tới, nắm lấy cổ tay của cô ấy.
“Có phải… là Uyển Uyển không?” Giọng nói của người đàn ông tràn đầy hưng phấn.
Người phụ nữ một tay che mặt, không nói chuyện. Từ bả vai hơi run lên có thể biết cô ấy đang kích động.
"Em không chết? Em không chết, tại sao lại không tới tìm anh? Anh tưởng..." Giọng nói của người đàn ông có chút nghẹn ngào.
Người phụ nữ quay người lại, dùng đôi mắt đẹp nhìn Tống Á ở đối diện. Tay còn lại chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đầy sẹo, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ trước đây của cô ấy.
Sự bàng hoàng và đau đớn ùa về trong lòng Tống Á, đôi mắt anh chợt đỏ hoe, bàn tay to lớn nắm chặt tay người phụ nữ.
"Chuyện gì đang xảy ra thế này? Ai làm như này với em thế?"
“Không liên quan gì đến anh.” Người phụ nữ quay mặt đi, cố ý không nhìn anh, để ra vẻ lãnh đạm.
"Sao lại thế được? Em là vị hôn thê của anh mà!"