Ở Mạt Thế Ta Xây Dựng Trấn Nhỏ ( Dịch Full )

Chương 231 - Chương 231 - Giúp Đỡ

Chương 231 - Giúp đỡ
Chương 231 - Giúp đỡ

Trưởng căn cứ đã khoẻ hơn nên vội vàng chạy đến giúp đỡ, cuối cùng Miêu Tuệ Tuệ mới biết được con trai trưởng tám tuổi và phu nhân của trưởng căn cứ cũng đang bị cơn đau tra tấn. Họ đều là những người được chữa trị cuối cùng, đến bây giờ trưởng căn cứ mới có thời gian xem vợ và con của mình.

Nhìn thấy bọn họ đều đã được chữa trị đúng cách, tính mạng cũng không bị nguy hiểm nữa nên ông ta thở phào nhẹ nhõm.

Mà thấy căn cứ không còn nguy hiểm, trưởng căn cứ đang định quỳ xuống cảm tạ Miêu Tuệ Tuệ thì cô vội vàng đỡ lấy.

Căn cứ trưởng hai mắt đỏ hoe thuận thế ngồi ở trên ghế bên cạnh, nhìn ông ấy đã già đi rất nhiều.

“Căn cứ đã bị phá hủy, rất nhiều nơi không thể ở được nữa. Trưởng trấn, tôi còn có một yêu cầu quá đáng. Cũng chỉ có thể đánh cược cái thân già này, hy vọng trưởng trấn có thể tiếp nhận những người sống sót còn lại trong căn cứ của chúng tôi."

Trưởng căn cứ bước đến bên cửa sổ rồi thở dài thườn thượt khi nhìn thấy những phần tay chân đã cụt đầy máu và những người sống sót kiệt sức ngồi trên mặt đất.

“Một vài người sống sót sau khi nhiễm virus zombie thì dị năng đã bị mất khống chế, căn cứ đã bị thiêu rụi gần một nửa và cả một bên của bức tường ở bên ngoài đã sụp đổ. Bên kia mọi người đều đang dùng đồ vật để tạm thời chống đỡ, có khi cũng không chắn được lâu.

Bên cạnh đó mọi người vừa trải qua việc bị virus xâm chiếm cơ thể, thân thể cũng chưa khôi phục hoàn toàn và chắc chắn họ tuyệt đối không thể di chuyển được, cho nên tôi chỉ có thể mặt dày cầu xin cô.”

“Trưởng căn cứ này, ông đừng nên nói như thế, tất cả chúng ta đều sống ở tận thế nên đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau. Vậy hiện tại căn cứ này còn lại bao nhiêu người?”

Trưởng căn cứ gạt nước mắt: “Lúc trước tôi cũng có người đăng ký, ban đầu có 4.580 người nhưng hiện nay chỉ còn 1.215 người sống”.

Khi con số này được báo cáo, Miêu Tuệ Tuệ im ​​lặng. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi một hai ngày mà đã có vài nghìn người biến mất trên thế giới này.

Trong số đó có bao nhiêu người già và trẻ em, Miêu Tuệ Tuệ không dám nghĩ tới, nếu cứ nghĩ trong lòng chắc chắn sẽ rất khó chịu.

"Hệ thống, có thể phái thêm một chiếc xe tốc hành tới căn cứ này đón những người sống sót được không?"

"Vâng, ký chủ, hiện tại đã phái xe tốc hành đi, dự kiến ​​một tiếng nữa sẽ đến."

Hệ thống vẫn luôn rất tích cực với những công dân mới của thành phố Hy Vọng nên nhanh chóng đáp lại Miêu Tuệ Tuệ.

“Ông hãy bảo mọi người thu dọn hết đồ đạc đi, một tiếng nữa sẽ có xe từ thành phố Hy Vọng đến đón tất cả mọi người.” Miêu Tuệ Tuệ nói với vị trưởng căn cứ ở trước mặt.

Trưởng căn cứ ngẩn người, một lúc lâu sau mới nói với đôi mắt đỏ hoe: “Được thôi, cảm ơn trưởng trấn Miêu nhiều. À mà không, là thị trưởng mới đúng! Trước đó tôi nghe nói trấn nhỏ Hy Vọng đã hoàn toàn thăng cấp lên thành phố Hy Vọng bao quát toàn bộ thành phố H, mà chưa kịp đến chúc mừng cô.”

Miêu Tuệ Tuệ ua tay, dưới tình huống như vậy, lời chúc mừng này không khiến người ta vui vẻ.

Nửa giờ sau, công việc khử trùng của căn cứ thành phố Z đã hoàn thành. Miêu Tuệ Tuệ phải vội vã đến căn cứ tiếp theo nên phải nói lời tạm biệt với người trưởng căn cứ ở đây.

Lại ngồi trên tàu tốc hành một lần nữa, Miêu Tuệ Tuệ nhắm mắt lại dựa vào trên ghế rồi thở ra một hơi thật sâu.

Người máy ngồi bên cạnh phát hiện ra điều gì đó liền quay đầu sang nhìn cô: "Trưởng trấn, ngài có cần tư vấn tâm lý không? Lúc rảnh rỗi tôi cũng có tham gia các khóa tư vấn tâm lý, cũng biết chút ít về nó. Thật rs cô có thể trút bầu tâm sự với tôi, giữ nó trong lòng rất dễ gây ra tổn thương về thể chất.

Miêu Tuệ Tuệ nhìn một chút, người máy chớp chớp đôi mắt nhỏ, khi nó không hoạt động thì đôi mắt của chúng tròn xoe tròn xoe, trông rất đáng yêu. Nhờ vậy mà sự phiền muộn trong lòng Miêu Tuệ Tuệ cũng dịu đi một chút,cô vuốt cái trán bóng loáng của người máy: “Cảm ơn nha, tôi đã đỡ hơn nhiều rồi."

Người máy có vẻ hơi bối rối, sau đó nghiêng nghiêng cái đầu.

Cùng lúc đó, tại một ngôi làng cách thành phố Z hàng trăm ki-lô-mét. Tại một căn cứ nhỏ được thành lập trên ngọn núi phía sau ngôi làng, những người sống ở đó về cơ bản là người trong làng.

Lúc này, một thiếu niên đang lo lắng chạy trong căn cứ, vừa chạy vừa tìm thứ gì đó.

Bình Luận (0)
Comment