Ở Mạt Thế Ta Xây Dựng Trấn Nhỏ ( Dịch Full )

Chương 232 - Chương 232 - Tìm Em

Chương 232 - Tìm em
Chương 232 - Tìm em

“Thằng bé Thuỷ kia, cháu chạy để làm cái gì đó?” Một người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi giã rau dại trước cửa nhà hỏi.

"Dì Chu, dì có thấy em trai của cháu đâu không?"

“Dì không thấy, làm sao vậy, Thằng bé Thành đi đâu rồi?"

Cậu thanh niên không có thời gian để nói bất cứ điều gì rồi lại chạy đi như một cơn gió một lần nữa.

Cậu ta tìm khắp căn cứ cũng không tìm được em trai của mình đâu, em trai là người ngoan ngoãn nhất. Nó vẫn luôn ở nhà chờ cậu ta trở về, đây là lần đầu tiên cậu bé lặng lẽ biến mất như vậy.

“Hình như thằng bé Thành đi lấy thuốc cùng với bác sĩ mới của chúng ta, không phải trước đó bác sĩ Cẩu muốn tuyển đồ đệ sao? Chắn chắn thằng bé Thành đã đến đấy để đi ứng tuyển rồi! Với cả hôm nay có rất nhiều đứa bé được cha mẹ đưa đến chỗ bác sĩ Cẩu học tập.”

Cậu thanh niên rốt cuộc biết được tin tức này cũng không có thở phào nhẹ nhõm nhưng mà cậu vẫn lo lắng như cũ.

Mặc dù vị bác sĩ họ Cẩu này rất hào phóng và tốt bụng, nghe nói là xuất thân từ học viện y tế trước khi tận thế đến. Nhưng không hiểu sao, bản thân cậu luôn cảm thấy đằng sau nụ cười nó là một âm mưu thâm hiểm không rõ.

“Họ rời đi khi nào vậy ạ ?” Cậu thanh niên lo lắng hỏi.

“Chắc phải đi được nửa tiếng rồi, cháu đừng lo lắng, bác sĩ Cẩu rất giỏi, thậm chí còn là dị năng giả song hệ. Không những vậy còn là người tốt, chưa tới đây bao lâu mà đã trị bệnh cho không ít người trong căn cứ của chúng ta.” Một đại thúc đứng ở cửa lớn giọng nói.

Cũng vì thế mà mọi người trở nên bớt cảnh giác với bác sĩ Cẩu .

Cậu thanh niên không có thời gian để giải thích bất cứ điều gì, lập tức lao ra khỏi căn cứ.

Lúc này, bác sĩ Cẩu - người mặc áo blouse trắng đã trở thành bác sĩ của làng, đang dẫn vài đứa nhỏ khoảng độ bảy- tám tuổi vào rừng.

Mỗi đứa nhỏ đều cầm trên tay hai miếng lương khô và đang ăn một cách vui vẻ.

Trong đó có một đứa nhỏ không ăn, nhân vào lúc mọi người không để ý thì cậu bé đã giấu một miếng lương khô vào tay áo, muốn để dành để chút nữa về sẽ ăn cùng với anh trai.

Đứa nhỏ này vừa đúng là người em trai Chu Thành mà cậu thanh niên kia đang đi tìm.

“Hôm nay bác đưa các cháu ra ngoài cũng là để làm một khảo nghiệm, muốn học y cần phải có thiên phú, đứa nhỏ không có thiên phú chỉ có thể về nhà. Mà bước đầu tiên khảo nghiệm chính là để các cháu nhận biết các loại dược liệu.” Người mặc áo blouse trắng quay đầu lại sau đó nở một nụ cười nhân hậu với bọn trẻ.

Vẻ mặt Chu Thành rất mong chờ, trước đó một người phụ nữ trong thôn đột nhiên ngã xuống đất sùi bọt mép khiến mọi người kinh ngạc, chính bác sĩ Cẩu đã bất ngờ xuất hiện và cứu người phụ nữ đó.

Từ lúc đó, Chu Thành bắt đầu khao khát trở thành một bác sĩ để có thể giúp đỡ anh trai, không để cho anh ấy mệt mỏi một mình như vậy.

Vì vậy khi người mặc áo blouse trắng tung tin muốn nhận một đồ đệ riêng thì Chu Thành đã đăng ký mà không nói cho anh trai mình biết.

Lúc này, những đứa trẻ ngây thơ đã không nhìn thấy, người mặc áo blouse trắng phía trước đang nở một nụ cười đáng sợ.

Chu Thủy tìm được một ít lương khô vụn trong rừng cây, cậu ta men theo đống vụn đi vào một gian nhà gỗ

đã bị ăn mòn một nửa nóc nhà.

Căn nhà gỗ rất yên tĩnh nhưng theo bản năng Chu Thuỷ cảm thấy bên trong đó đang có người. Vào lúc cậu ta đang muốn đi vào , bỗng nhiên từ dưới đất bốc lên một vòng ngọn lửa.

Cái nóng thiêu đốt khiến cậu ta phải lùi lại một bước.

Rất nhanh, cửa nhà gỗ bị đẩy ra, lộ ra một nửa khuôn mặt của bác sĩ Cẩu, nửa còn lại giấu trong bóng tối, mang theo một loại cảm giác quỷ dị khó hình dung.

“Bác sĩ Cẩu, cháu đến đây để gọi em trai về nhà ăn cơm.” Chu Thủy nuốt nước bọt, cậu ta luôn có một loại linh cảm nguy hiểm mãnh liệt. Mà dựa vào loại linh cảm này, cậu ta đã thoát khỏi rất nhiều lần nguy hiểm trí mạng, lúc này sau cổ cậu ta đã nổi lên một lớp da gà.

“Được, cậu có thể vào gọi thẳng bé.” Giọng nói của bác sĩ Cẩu có chút chậm, tuy rằng trên mặt vẫn mang theo một chút ý cười nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy thân thiện hơn chút nào.

Nói xong, ông ta bước sang một bên, để lộ nội thất tối om của căn nhà gỗ.

Chu Thuỷ chỉ muốn đưa em trai mình đi nên không còn cách nào khác ngoài việc bước vào nơi mà mình cảm thấy nguy hiểm này.

Bình Luận (0)
Comment