Khi anh ta được đưa ra ngoài, Miêu Tuệ Tuệ nhìn thấy trên cơ thể người đàn ông không có một miếng thịt nào lành lặn, khuôn mặt của anh ta đầy máu. Căn bản không nhìn rõ được dung mạo như nào, có thể đoán được tất cả vết thương trên người anh ta đều do con người tạo ra, thật là thảm không nỡ nhìn.
Người máy nâng người đi vòng qua A nhóm người anh Ngưu đang khóc lóc, Anh Ngưu muốn ngăn cản lại nhưng bất lực.
Trần Húc cũng ngẩng đầu nhìn người bị thương, đồng tình lắc đầu.
Khi bầu trời bắt đầu chuyển tối, đám đông người xem dần dần giải tán, bỏ lại Miêu Tuệ Tuệ, người máy bảo an, và nhóm của anh Ngưu - nhóm người bị người máy ném vào nhau.
Miêu Tuệ Tuệ đang nghĩ cách đối phó với những người này, nếu nhốt họ thì phải cho ăn đồ ăn, hơi lãng phí, sau khi thả ra sợ lại hại người khác.
"Hệ thống có thể phế bỏ dị năng của bọn họ, làm suy yếu thể lực của bọn họ, trở thành người thường." Ngay tại thời điểm Miêu Tuệ Tuệ đang rối tắm, hệ thống đột nhiên nói.
Hai mắt Miêu Tuệ Tuệ sáng lên, đây là một biện pháp tốt nha.
Vì thế khi nhóm người anh Ngưu thấy Miêu Tuệ Tuệ cười ha hả, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Nếu có người mới tới thị trấn, sẽ thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng ở giữa một nhóm có cả nam và nữ đang khóc lóc cầu xin, xoa eo, bùm bùm nói gì đó, nghe kĩ có thể thấy cô gái đang dặn bọn họ về sau phải làm người tốt.
Nhưng rõ ràng nhìn cô nàng rất giông vai ác trong tiểu thuyết a~
Chàng trai tỏa nắng trong đội trợn mắt há hốc mồm, quay đầu nhìn về phía đội trưởng ở bên cạnh: “ Chúng tôi…có phải đã làm phiền cô rồi không?”
Lúc này Miêu Tuệ Tuệ nghe được nhắc nhở của hệ thống rằng có người mới tới, cô nhìn qua thì có 7-8 người đứng ở dưới cột đèn, trong đó có nam nữ và có cả trẻ em.
Mấy người họ đều trợn mắt há mồm nhìn cô, nhìn dáng vẻ của họ có vẻ không phải là đồng loã của anh Ngưu.
Cô nhanh chóng thu hồi bộ dáng tỏ ra hung dữ, thay thế nụ cười công nghiệp nhanh chóng đi đón tiếp khách mới.
“ Hoan nghênh mọi người đến trấn nhỏ Hy Vọng, tôi là trưởng trấn ở đây, thị trấn của chúng tôi có nhà ở, nước và thức ăn, chỉ cần có hạt tinh hạch, bạn có thể chuyển đến bất cứ lúc nào."
Nhà? Nguồn nước? Thức ăn? Cô có chắc là cô không trêu chọc chúng tôi chứ?" Vì quá bất ngờ nên giọng của người đàn ông tỏa nắng cao hơn vài độ. Họ không định ở lại đây, nhưng tình cờ lại đang ở rất gần đây, nên họ nghe thấy động tĩnh và đến hóng hớt.
“ Mọi người có thể đi vào xem một chút, mọi thứ trong trấn đều có ghi giá rõ ràng, cho nên không có lừa gạt."
Miêu Tuệ Tuệ nói xong liền thấy đám người trước mặt một lời khó nói nhìn nhóm người anh Ngưu tàn tạ ở phía sau cô.
“ Tôi nói là trùng hợp, mọi người có tin hay không?” Miêu Tuệ Tuệ khó khăn giải thích.
"Chúng ta đi xem trước đi, nếu là thật, đêm nay không cần ngủ ngoài đường." Người trẻ tuổi mặc đồ rằn ri nãy giờ im lặng đột nhiên nói, Miêu Tuệ Tuệ ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt thâm thuý của anh ta.
“ Là mày!” Không đợi Miêu Tuệ Tuệ nói cái gì, một giọng nữ khàn khàn ở phía sau đột nhiên vang lên. Theo sau tiếng nói đó, một bóng dạng vụt qua người Miêu Tuệ Tuệ chạy về phía đám người đang bị trói kia.
Miêu Tuệ Tuệ chưa kịp phản ứng, người phụ nữ đã túm lấy cổ áo của một người trong số họ, kéo lên và đập xuống đất: "Sao mày dám! Sao mày còn dám xuất hiện trước mặt tao!"