Bởi vì hành động bạo lực của người phụ nữ kia, người máy bảo an đã nhanh chóng vây quanh cô ấy.
Miêu Tuệ Tuệ cuống quít đi tới kiểm tra, mới phát hiện người bị người phụ nữ bắt được chính là bác gái Chu, đầu bị đập mạnh xuống đất gây ra tổn thương không nhỏ cho bà ta.
Lúc này, miệng và mũi của bác gái Chu đều phun ra chất lỏng không rõ nguồn gốc, bà ta trợn tròn mắt, giống như bị trấn động vậy.
"Xin đừng tùy tiện hại người trong thị trấn nhỏ!"
"Tôi không hại người! Tôi đang đánh súc sinh!" Giọng nói của người phụ nữ kia vẫn khàn khàn như cũ, giọng nói có vẻ bình đạm nhưng lại tràn đầy sự tức giận.
“ Phan Đồng, tiểu Vĩ đâu rồi? Tiểu Vĩ đi đâu rồi, tao muốn mày và Tiểu Vĩ ly hôn.” Dưới tình cảnh thảm hại như vậy nhưng bác gái Chu vẫn rất già mồm kêu gào.
“ Tiểu Vĩ đã bị giết rồi, rất nhanh thôi bà cũng sẽ đi theo thằng chó đấy.”
Hai tay của người phụ nữ dùng sức ấn, khóe miệng lại hơi nhếch, mang theo khoái cảm dị thường.
“Đồ điên!” Bác gái Chu trợn to hai mắt, mặt đỏ bừng.
Trong lúc hai người kia đang giương cung bạt kiếm mắng chửi nhau, người máy bảo an đã di chuyển, cưỡng bức tách hai người ra và trói tay người phụ nữ lại.
Động tác nước chảy mây trôi, làm một đội đang ngồi xem ở bên kia trợn mắt, há hốc mồm.
"Cô ấy bị sao vậy? Tại sao cô ấy vừa lên đã đánh người?" Miêu Tuệ Tuệ cau mày hỏi.
“ Bọn tôi gặp nhau ở trên đường nên không quen biết gì nhiều.” Đội trưởng nhàn nhạt nói.
Hai tay của người phụ nữ bị trói, hai mắt của cô ấy nhìn chằm chằm vào bác gái Chu, khiến cho bác gái Chu - người vừa sống sót qua tai nạn sợ tới mức giật mình.
"Con điên! Mày trả lại con trai cho tao! Trả lại cho tao" Bác gái Chu khóc, nước mắt mũi chảy ròng ròng.
"Trả lại con trai của cho bà sao? Còn Nhuỵ Nhuỵ của tôi thì sao? Ai sẽ trả lại Nhuỵ Nhuỵ cho tôi?" Phan Đồng khóc rất đau thương, "Nó mới sáu tuổi! Nó là cháu gái của bà đấy! Là con gái ruột của Chu Đại! Hai người là lũ súc vật! Vì để ăn cơm no, hai người đã bán Nhuỵ Nhuỵ của tôi cho một đám súc sinh khác! Lúc tôi tìm được con bé thì chỉ còn mỗi cái đầu! Bọn mày đáng chết.”
Giọng nói của Phan Đồng không lớn nhưng nó như một tia sấm sét gõ vang ở trong lòng mỗi người.
Miêu Tuệ Tuệ càng thêm sững sờ, trái tim đột nhiên thắt lại, chóp mũi đau nhức.
"Bây giờ là ngày tận thế! Nhụy Nhụy - một đứa trẻ chẳng làm được tích sự gì, chỉ kéo chân người lớn lại thôi! Thậm chí mày còn phải tiết kiệm hơn một nửa số thức ăn và nước uống đã kiếm được cho một đứa trẻ nhỏ, mày muốn bỏ đói tao và Tiểu Vĩ sao?” Đến tận giờ phút này bác gái Chu vẫn giảo biện.
“ Đm đồ súc sinh này.” Ở đội ngũ phía sau, cô gái tóc đỏ đột nhiên mở miệng mắng.
Phan Đồng nở nụ cười, cười đến chảy nước mắt, vừa cười vừa lắc đầu nói:
“ Nhuỵ Nhuỵ của tôi rất ngoan, bình thường không dám uống quá nhiều nước, con bé thường xuyên bảo tôi để dành nước cho bố và bà nội. Con bé là một người con rất tốt, là do tôi quá ngu ngốc, đáng lẽ ra tôi không nên ra ngoài làm nhiệm vụ một mình để Nhuỵ Nhuỵ ở nhà một mình với hai người lòng lang dạ sói như các người.”
Hơi thở bi thương trên người Phan Đồng có thể cảm nhận rõ ràng từ xa.
Miêu Tuệ Tuệ đang lắng nghe lời lên án của Phan Đồng thì một chiếc khăn giấy đột nhiên được đưa cho cô, Miêu Tuệ Tuệ nhìn lên và thấy rằng đó là người phụ nữ tóc đỏ.
Cô cũng đã nhận ra rằng mình đã bật khóc.
“Cảm ơn.”
Lau nước mắt, Miêu Tuệ Tuệ tiến lên một bước và nói với người máy bảo an, “Để cho cô ấy tự do đi.”
Người máy bảo an nhanh chóng cởi trói cho Phan Đồng.
Phan Đồng khó hiểu nhìn cô.
“Người này tôi giao cho cô, cô tự mình tính toán đi.” Miêu Tuệ Tuệ nghiêm túc nói.
Cô vừa mới tới tận thế không lâu, trên đời này tốt xấu cũng chưa nhìn thấy bao nhiêu, người đến trấn nhỏ phần lớn là người tốt. Cho nên cô đối với khái niệm người độc ác cũng không rõ ràng lắm cho đến khi gặp hai anh em biến thái và bác gái Chu, hổ dữ không ăn thịt con, bọn họ ngay cả súc sinh cũng không bằng.
Đôi mắt vốn tự mãn của bác gái Chu lập tức trở nên hoảng hốt.