Phan Đồng cảm ơn Miêu Tuệ Tuệ sau đó đứng dậy đi thẳng đến chỗ bác gái Chu, cuối cùng dùng một tay túm tóc bà ta. Cũng không biết, người phụ nữ gầy yếu có thể dùng sức mạnh từ đâu để kéo bác gái Chu ra hướng ngoài cửa.”
Tiếng kêu cứu và cầu xin của bác gái Chu lọt vào tai mọi người.
Một cô bé trong hàng muốn đi theo, nhưng đã bị người phụ nữ tóc đỏ ôm lấy và thì thầm an ủi.
Hiện giờ Phan Đồng cần một không gian riêng tư, vì vậy Miêu Tuệ Tuệ dẫn những người khác đến thị trấn trước.
"Đội trưởng, anh không sợ nơi này là thị trấn đen à? Mấy lời cô nói quá mức quá đáng, hơn nữa chúng ta cũng chưa rõ ràng chuyện gì đã xảy ta với những người ở trước cửa.” Chàng trai toả nắng nhỏ giọng nói với đội trưởng.
“Những người này tôi đã từng gặp qua mấy người, cậu cũng đã thấy qua, lần đó tại trung tâm mua sắm của thành phố B.” Đội trưởng thản nhiên nói.
"Mẹ kiếp! Là đám đó!" Giọng nói của chàng trai tỏa nắng đột nhiên cao lên, “ Lúc đó chúng ta còn có mâu thuẫn với bọn họ kết quả vẫn không cứu được đứa trẻ đó…Trưởng trấn là đang trừ gian diệt bạo.”
“ Còn bà già kia nữa, chẳng viết là trong nhóm kia có ai là người tốt không? Tôi nghĩ trấn trưởng đang làm rất tốt.” Người phụ nữ tóc đỏ nói.
Đương nhiên Miêu Tuệ Tuệ không thể nghe được mấy lời nói thì thầm của bọn họ.
Khi họ đi đến cửa hàng nông sản, đèn trong cửa hàng đã sáng lên.
Rau xanh, thịt tươi, trứng… trong cửa hàng hầu như đã bán hết sạch, chỉ còn có một số con gà, vịt, ngỗng sinh động bất thường. Bây giờ bởi vì bò đã có sữa nên ở trước cổng có thêm một thùng thuỷ tinh đựng sữa bò, lúc này trong thùng vẫn còn non nửa sữa chưa bán hết.”
Những người có con trẻ ở nhà và có Dư Quyên đang mang thai đều thích mua sữa về uống, sữa trong thị trấn đã được tiệt trùng từ trong kho hàng, có thể uống trực tiếp hoặc đun sôi.
Không có mùi gây tanh của bò gì cả, sữa đặc biệt thơm ngon.
Cửa hàng nông nghiệp này đã khiến mấy người trong đội há hốc mồm.
Họ đứng ở cửa kính, không dám vào trong.
"Đây... đây không phải là ảo ảnh sao..." chàng trai tỏa
nắng đứng trước cửa kính thì thầm nói.
"Đương nhiên không phải, có tinh hạch có thể mua, anh cũng có thể dùng thử. Đây đều là nông sản và gia cầm do trấn nhỏ tự mình sản xuất "
Một nam sinh đeo mắt kính đi thẳng vào cửa kính, nhìn giá cả các mặt hàng rồi trực tiếp mua một củ khoai tây, sau đó quay đầu nói với mọi người đang đứng ở ngoài cửa nói: “ Thật sự là cây lương thực mà chúng ta quen thuộc.”
“ Minh Kiệt là dị năng giả hệ thổ, anh ta đã khẳng định như vậy thì đúng là thực phẩm thật rồi! Đã lâu rồi tôi chưa được ăn khoai tây nướng và ngô luộc ngon lành." Một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn khác trong đội nuốt nước miếng.
"Chúng ta đi về phía trước một chút được không? Phía trước còn có rất nhiều cửa hàng."Miêu Tuệ Tuệ nhắc nhở mọi người.
“Đi thôi.” Đội trưởng nói xong, đoàn người vội vàng đi về phía trước, trong lòng thậm chí tràn đầy chờ mong.
Khi bước đến tiệm bánh, các cô gái trong đoàn không kìm được mà mua bánh, ngay khi những chiếc bánh thơm mềm cho vào miệng, họ lập tức cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Cô bé nhỏ ở trong đội vẫn luôn bồn chồn, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cổng, khi bị nhét đầy một miếng bánh mì vào miệng, đôi mắt ngọt ngào mở to, thật đáng yêu.
Khi bọn họ đến nhà hàng, mọi người đều tránh ra sau khi nghe Miêu Tuệ Tuệ giới thiệu. Vì giá cả rất phải chăng cho nên bọn họ quyết định chi một số tinh hạch ra để mua một bàn đồ ăn lớn. Mỗi thứ bọn họ đều mua một vài đĩa, phải dùng vài cái bàn mới đựng đủ.
Trong bữa ăn, không ai nói gì ngoại trừ vài câu cảm thán, mọi người đều nhét đầy thức ăn vào miệng.
Cuối cùng, tất cả cái đĩa đều sạch sẽ, và mọi người đều thở phào hài lòng.
“Tôi yêu trấn nhỏ này mất rồi.” Nữ sinh nhỏ nhắn xoa xoa bụng, “ Từ khi tận thế đến, tôi chưa từng ăn được bữa ăn nào no như này.”
Trước đó Miêu Tuệ Tuệ đã ăn rồi, nên cô cũng không thấy đói, ngồi vào một bàn riêng, chống cằm nhìn bọn họ, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác thành tựu: “Trấn nhỏ này có phải rất tuyệt không? Mọi người có muốn ở lại đây không?