Ở Mạt Thế Ta Xây Dựng Trấn Nhỏ ( Dịch Full )

Chương 59 - Chương 59 - Chuyển Vào Sống Ở Trấn Nhỏ 3

Chương 59 - Chuyển vào sống ở trấn nhỏ 3
Chương 59 - Chuyển vào sống ở trấn nhỏ 3

Nữ sinh nhỏ nhắn nắm lấy tay người đàn ông vạm vỡ bên cạnh: “Đường Đồng, em không muốn quay về căn cứ trước đây đâu hay chúng ta cứ ở lại đây đi, đội trưởng anh nghĩ sao? "

Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của nữ sing, đội trưởng vẫn rất bình tĩnh: "Không phải nói còn có nhà ở sao? Để đi xem kỹ đã rồi tính sau."

Miêu Tuệ Tuệ vội vàng dẫn theo vài người về phía dãy nhà.

Gia cầm trong trang trại vẫn ở bên ngoài, tất cả đều do người máy quản lý và các loại cây trồng đang phát triển rất mạnh mẽ. Ở trong thế giới tận thế này - nơi thiếu thốn đủ thứ ăn bữa nay lo bữa mai nên bọn họ rất vui mừng.

Miêu Tuệ Tuệ đi đến toà nhà A, phòng 102 của toà A vẫn để trống không có ai ở. Lúc bọn họ đến vừa vặn thấy một nhà bốn người Tô Thanh Thanh đang đi ra ngoài tản bộ. Tô Thanh Thanh rất vui vẻ chào hỏi Miêu Tuệ Tuệ.

Cha Tô và mẹ Tô cũng vui vẻ cười với Tô Thanh Thanh.

Nhìn thấy cuộc sống vui vẻ của người dân trong trấn, mấy người trong đội ngày càng muốn ở lại nơi này.

Một cô gái tóc ngắn trong đội cảm thấy rất tò mò về mấy người máy ở trong trấn. Theo lời cô ấy nói thì trước khi tận thế đến, cô ấy là người phát triển và khai phá người máy nhưng chưa bao giờ thấy người máy thông minh như vậy bao giờ.

Sau khi có được quyền lợi tạm thời, Miêu đưa bọn họ đến trước cửa phòng 102 rồi mở cửa. Vì căn phòng không lớn cho nên đoàn người có thể nhìn bao quát toàn bộ căn phòng.

"Đây là... nước sạch! Trong nước không có sinh vật biến dị!"

"Giường mềm quá."

"Còn có nước nóng nữa."

Thỉnh thoảng,những giọng nói như thế phát ra từ trong phòng.

Miêu Tuệ Tuệ lần lượt giới thiệu cơ sở vật chất trong dãy nhà cho họ, bọn họ càng không thể tin hơn khi biết rằng có thể nấu ăn ở đây,nước nóng được cung cấp 24 giờ.

"Trong trấn còn bao nhiêu căn nhà thế? Có đủ cho chúng tôi ở không?" Đội trưởng hỏi.

"Vẫn còn có chín căn, đủ để cho mọi người ở. Mọi người có thể ở cùng với một người khác, hay cũng có thể ở một mình trong một phòng." Miêu Tuệ Tuệ nói, may mắn thay trấn nhỏ mới nâng cấp, nếu không sẽ không đủ phòng cho nhiều người như vậy ở ngay.

“ Tôi muốn một căn, mấy người tự mình tính toán đi, thích ở một mình có thể ở một mình, thích ở cùng nhau có thể hợp tác, tạm thời ở chỗ này đi." Đội trưởng nói xong trực tiếp trả trước một tháng thuê nhà.

Những người còn lại nhanh chóng hoan hô và tập trung xung quanh Miêu Tuệ Tuệ để đặt phòng.

Đội trưởng Mạnh Diệp muốn sống một mình trong phòng 101 ở toà E, người phụ nữ tóc đỏ - Lê Mộng Nhuỵ và cô gái Chung An Thanh sống ở phòng 101 toà F.

Miêu Tuệ Tuệ không ngờ được là, nữ sinh nhỏ nhắn - Hạ Đào và thanh niên cơ bắp Đường Đồng là một cặp tình nhân. Hai người họ muốn ở chung một phòng, là phòng 102 toà F.

Nam sinh đeo mắt kính - Dư Minh Kiệt và chàng trai toả nắng - Đào Mạt sống chung với nhau bên cạnh phòng Mạnh Diệp.

Hiện giờ chỉ còn sót lại cô bé năm - sáu tuổi đang nhút nhát, sợ sệt. Cô bé cũng không đi theo mọi người về phòng, khăng khăng đứng ở cửa chờ Phan Đồng đã rời đi trước đó.

Miêu Tuệ Tuệ yêu cầu những người khác quay lại thu dọn trước, còn cô thì đứng đợi bên ngoài cùng với cô bé. Cô bé nhỏ không nói gì cả, hỏi gì cô bé cũng không mở miệng trả lời. Miêu Tuệ Tuệ liền yên tĩnh ngồi ở quán ăn cùng cô bé.

Đợi một lúc, cuối cùng Phan Đồng cũng bước từ bên ngoài vào.

Vẻ mặt của cô ấy rất khác so với khuôn mặt luôn âm trầm như thể đang che dấu một tầng bóng ma nào đó, có lẽ là đạt được ước nguyện báo thù và giải thoát cho chính bản thân mình.

Cô bé vội vàng lao tới, nhẹ nhàng nắm lấy quần áo của Phan Đồng, động tác thận trọng nhưng tràn đầy tin tưởng.

Phan Đồng dịu dàng xoa đầu cô bé.

“ Em muốn ở lại chỗ này sao?” Phan Đồng nghe Miêu Tuệ Tuệ giới thiệu xong cũng không có vội vàng đưa ra quyết định, mà là cô bé bên cạnh trước.

Cô bé suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng nói: “Vâng ạ, em muốn ở lại đây đợi ba và chú.” “

Được, vậy chúng ta tạm thời ở lại, trưởng trấn sẽ dẫn chúng ta vào phòng.” Phan Đồng nói.

Bình Luận (0)
Comment