Chương 1134
Là Một Người Đàn Ông (2)
Trần Nặc để lại tiền cho gia đình, tuy rằng không ít, có mấy trăm ngàn tiền tiết kiệm, lại nói tiếp, còn có một đại lý kinh doanh xe điện.
Nhưng… Chuyện làm ăn, bà không hiểu, cũng không có cảm giác an toàn. Loại chuyện làm ăn này, thời điểm kiếm được ra tiền thì có rất nhiều, nhưng thời điểm không tốt cũng không thể kiếm ra tiền.
Về phần tiền tiết kiệm trong nhà sao, mấy trăm ngàn, nhìn có vẻ là không ít, hai mẹ con ăn uống ngủ nghỉ, cũng đủ cho hai mẹ con xài nhiều năm.
Nhưng…
Vạn nhất Trần Nặc thật sự không trở về.
Chút tài sản này, miệng ăn núi lỡ thì phải làm sao bây giờ?
Tiểu Diệp vẫn mới học mẫu giáo, sau này còn phải đi học tiểu học, trung học, đại học, còn có nhiều chỗ phải chi tiêu.
Nếu mình từ bỏ công việc… Sau này vạn nhất Trần Nặc thật sự không về được, đem chút tài sản trong nhà này ăn sạch.
Ai nuôi gia đình??
Lỗi ca cũng tốt, Trương Lâm Sinh cũng tốt, tiếp xúc qua đều là người không tồi, cũng là anh em của Trần Nặc…
Tuy rằng việc làm ăn là Trần Nặc hợp tác với bọn họ, theo lý thuyết làm ăn kiếm được tiền, cho dù Trần Nặc không còn, cũng có một phần trong nhà.
Nhưng… Dù sao cũng là người ngoài.
Không phải bà không tin vào nhân phẩm của hai người. Nhưng mà, trên thế giới này, thứ không đáng tin cậy nhất chính là lòng người!
Tâm tư của Âu Tú Hoa rất đơn giản: Vạn nhất Trần Nặc thật sự xảy ra chuyện lớn, không thể đem sinh kế của nhà mình, ký thác vào thiện lương của người ngoài.
Tốt nhất vẫn phải dựa vào bản thân.
Vậy nên, bà cũng không thể từ bỏ công việc của mình.
Bản thân là một người mãn hạn tù, thật vất vả mới tìm được một công việc ổn định, tuy rằng thu nhập không cao, nhưng tốt xấu gì cũng có một đường lui trong nhà.
Nếu như từ bỏ công việc này, một người phóng thích hình mãn hạn, đến khi miệng ăn núi lở, rồi mới nghĩ tới việc tìm việc lại, chỉ sợ là so với lên trời còn khó hơn.
Tôn Khả Khả mắt thấy Âu Tú Hoa lắc đầu, lại hiểu lầm ý tứ của bà, lập tức nói: "Dì, nếu dì bận không tới được, ta có thể mỗi ngày đi đón Tiểu Diệp Tử, cũng có thể mỗi ngày tới đây hỗ trợ chiếu cố Tiểu Diệp Tử.”
“Không được!”
Âu Tú Hoa lập tức lắc đầu, nắm tay Tôn Khả Khả, ôn nhu nói: "Khả Khả a, ta biết ngươi là đứa trẻ tốt.
Nhưng… Có một số chuyện ta không thể đồng ý, ta không thể chấp nhận.
Ngươi vẫn còn là một học sinh, hiện tại ngươi đang học lớp 12, sắp tới sẽ thi vào đại học! Thời gian này, đối với ngươi chính là một năm mấu chốt nhất trong cuộc đời, nếu lúc này bởi vì chuyện của nhà chúng ta, khiến cho ngươi phân tâm, ảnh hưởng đến tiền đồ của ngươi, đó thật sự là nhà chúng ta có lỗi với nhà họ Tôn các ngươi!
Hơn nữa… Vạn nhất Trần Nặc không trở về được… Trì hoãn ngươi, chuyện này cả đời chúng ta đều không gánh vác nổi.”
Nói đến "không trở về được", Âu Tú Hoa cũng mang theo nghẹn ngào trong giọng nói.
Hai người phụ nữ một lớn một nhỏ ngồi lại nói chuyện một lát, càng nói lại càng khó chịu, nhịn không được hai người nhẹ nhàng nắm tay, lau nước mắt.
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Âu Tú Hoa lập tức đứng lên lau khóe mắt và mở cửa.
Người tới là Lỗi ca.
Lỗi ca đầu trọc đi vào, trong tay xách túi lớn túi nhỏ.
"Lỗi ca, sao ngươi lại… Ôi trời, ta đã nói nhiều lần, thực sự không cần phải đến … Trong nhà cũng không thiếu thứ gì cả." Âu Tú Hoa tựa hồ có chút luống cuống.
Lỗi ca lắc đầu, ngữ khí rất trịnh trọng: "Không phải chuyện thiếu hay không thiếu, ngài đừng nói nữa. Nặc gia là ân nhân của ta, ta theo cậu ấy kiếm cơm, mặc kệ như thế nào, chuyện trong nhà của Nặc gia, ta dù sao cũng phải tận một phần khí lực.”
Nói xong, Lỗi ca gật đầu chào hỏi Tôn Khả Khả, rồi bắt đầu sắp đồ.
Lỗi ca mang đến không ít thứ.
Một túi gạo đổ đầy xi lanh gạo, sau đó là một ít thịt tươi thường được sử dụng trong nhà, nhét vào đầy tủ lạnh.
Hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên Lỗi ca tới, tủ lạnh trong nhà còn có thể chứa bao nhiêu đồ Lỗi ca đều nắm chắc, mua đồ vừa đủ, hơn nữa còn có thể nhét đầy.
Tôn Khả Khả biết Lỗi ca mỗi tuần đều tới đây, mỗi lần đến đều đem tủ lạnh trong nhà nhét đầy rồi mới đi.
Mà lần này tới, lại còn có một chuyện.
Làm xong việc, Lỗi ca từ trong túi lấy ra một phong bì, bên trong là một tấm thẻ ngân hàng, đặt ở trên bàn.
"Tấm thẻ này, hôm qua ta mới đi ngân hàng làm, mật mã là sinh nhật của Nặc gia."
Âu Tú Hoa ngoài ý muốn nhìn Lỗi ca.
Lỗi ca chậm rãi nói: "Ta cùng Lâm Sinh Thương đã lượng xong.
Nặc gia, chúng ta nhất định phải chờ hắn trở về, mặc kệ chờ bao lâu!
Trong thẻ này, mỗi tháng chúng ta sẽ đem phần lợi nhuận của Nặc gia trong cửa hàng, đặc biệt gửi vào thẻ này.
Nặc gia không ở nhà, một người phụ nữ như ngươi còn mang theo Tiểu Diệp sinh hoạt, số tiền này ngươi liền cầm lấy mà dùng!”
Sắc mặt Âu Tú Hoa chấn động.